Người Ở Chung Cuồng Ngạo

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 3 Liệt Nam Truy Tập Lệnh Hệ Liệt
Chỉ vì nợ mối ân tình, mà người đàn ông cũng là Người Ở Chung Cuồng Ngạo với cô, đã luôn uy hiếp, bắt ép cô trở thành người giúp việc nhẫn nại tính khí bất thường của anh. Không nhữn …
Xem Thêm

Ba cô gái xinh đẹp đến từ ba trường cấp ba khác nhau nhưng có cùng một danh hiệu “Hoa khôi” đang tụ tập ở “quán cà phê điểm tâm”.

Ba cô là bạn bè ba năm liền ở cấp hai, tuy rằng thi đậu vào ba trường cấp ba khác nhau, nhưng hàng năm trong kỳ nghỉ hè các cô đều hẹn gặp nhau một lần tại “quán cà phê điểm tâm” ở gần trường học cũ của họ, là nơi từ thời cấp hai các cô luôn thích đến, đương nhiên cũng chính là nơi tụ tập duy nhất.

Sự trải nghiệm cuộc sống cũng như thân thế của ba cô giống nhau, bởi vì, người thân của các cô đều lần lượt chết sau khi ly dị, trong khi các cô còn đang đi học, trừ Đường Ngữ Thi tròn mười tám tuổi, hai người còn lại vẫn chưa tròn mười tám tuổi. Vậy mà, người thân của các cô đều lo lắng cho tương lai của các cô , đem các cô giao cho những người xa lạ mà họ không quen biết.

Mặc dù bọn họ đến lúc sắp chết, đặc biệt nói những điều tốt, người thân của các cô cũng là vì muốn tốt cho các cô , nhưng điều này không được thông qua sự đồng ý của các cô liền tự chủ trương vì các cô tìm người giám hộ tốt, làm cho trong lòng các cô có không ít khó chịu.

Thương Ly Yên miệng nhâm nhi ly cà phê cappuccino, đặt tách cà phê xuống vẻ mặt phiền não nói: “Mình thật không hiểu được,vì sao người giám hộ của mình lại là một người đàn ông tà ma, xấu xa và tà ác? Hắn rất biết che mặt người, ba mẹ mình trước khi chết đem mình giao cho hắn, mình vẫn cảm thấy hắn đối với mình không có ý tốt! Mình thật muốn nhanh tròn mười tám tuổi, nhanh thoát khỏi móng vuốt của hắn!”

Lam Huệ Tâm nhìn Thương Ly Yên rầu rĩ nói: “Nếu như trong mắt hắn có bạn, bạn xem như gặp may rồi! Giống như mình, người đàn ông giám hộ mình lại vừa kiêu vừa ngông cuồng, đem mình trở thành nữ giúp việc sai bảo, thật làm cho mình mất hứng! Nếu không phải ăn nhờ ở đậu, mình lại không một xu dính túi, nếu không nói gì mình cũng không muốn cùng hắn chung một mái nhà!”

Thương Ly Yên tức giận thay Lam Huệ Tâm, lòng cô đầy căm phẫn: “ Đàn ông thối, trên đời này đàn ông đều không phải người tốt, chỉ biết khi dễ những đứa con gái yếu đuối như chúng ta, chúng ta nên cùng nhau nghĩ biện pháp làm cho bọn họ biết sự lợi hại của chúng ta, chúng ta cũng không phải những người dễ bắt nạt.”

Đường Ngữ Thi thầm than nhẹ: “Người giám hộ của mình là người đàn ông có trách nhiệm nhưng lạnh lùng, mình thật hối hận khi nghe theo ba mẹ mình gả cho hắn! Hắn không tự do, mình cũng không tự do!”

“Vậy thì nghĩ biện pháp làm cho hắn yêu bạn!” Thương Ly Yêncùng Lam Huệ Tâm đồng thanh nói, nói xong, hai người mặt đối mặt.

Đột nhiên, Lam Huệ Tâm đánh mạnh hai tay “Đúng! Chúng ta có vũ khí lợi hại nhất, chính là yêu.”

Cô thích thú bừng bừng đề nghị: “Chúng ta cùng nhau tranh tài, xem ai lừa được bọn họ trước! Lừa được rồi sau đó kiên quyết bỏ rơi, trả thù bọn họ đối xử không tốt đối với chúng ta!”

“Để tránh có người mềm lòng, tốt nhất tăng thêm hình thức khuyến khích, ah…Thắng hai người có thể yêu cầu người thua cùng tặng quà- phải có vẻ kí©h thí©ɧ, như vậy mọi người mới có thể cố gắng.”

Thương Lý Yên cười rực rỡ, giống như thắng lợi trong tầm mắt.

Lam Huệ Tâm cũng không vội, mỉm cười, cô không có ý định để mất.

Đường Ngữ Thi cô đơn gật đầu, cô đã sẵn sàng chuẩn bị nhận thua rồi!

Nhưng mà, đối với trò chơi tình yêu này, cũng không nhất định là phải làm theo từng bước đã định, người nghĩ rằng sẽ giành chiến thắng không nhất thiết sẽ chiến thắng, người nghĩ rằng sẽ thất bại cũng không nhất thiết là sẽ thua.

Hơn nữa, các cô bỏ quên điểm quan trọng nhất, để chiến thắng giành được tình cảm chân thật của đối phương, trước tiên phải kiểm soát trái tim và tâm trí của mình, nếu tâm trí và trái tim của mình không thể kiểm soát được, vậy kết quả không phải là hai bên nam nữ đều thắng, chính là hoàn toàn thất bại rồi...

**********************************************

Lam Huệ Tâm từ nhỏ đã chưa từng thấy qua bố, theo lời mẹ cô nói bố cô đã chết từ lâu! Nhưng, cô từng thấy mẹ cô lén nhìn một tấm hình bí hiểm mà rơi lệ, khiến cô thật tò mò trong hình kia rốt cuộc có cái gì, mẹ cô vẫn không để cho cô xem tấm hình kia. Năm ấy cô mười tuổi, mẹ cô kinh doanh một nhà xưởng nhỏ không tốt mà ác ý đóng cửa, không có báo trước, người phụ trách công ty cũng không phát lương cho nhân viên lấy số tiền lương tháng đó len lén ra nước ngoài.

Mẹ Lam biết tin như sét đánh ngang tai, nhưng vì chống đỡ gia đình, cô căn chặt răng tiếp tục tìm việc.

Thời cơ kém, công việc tốt luôn thiếu, khó tìm, liềm cố gắng tìm công việc lương thấp để nuôi gia đình cũng không tìm được!

Mẹ Lam quần áo rách rưới, bà chủ nhà lại chua ngoa khắc nhiệt, không có tiền trả thuê nhà liền đổi hai mẹ con cô ra ngoài. Mẹ Lam mang theo Lam Huệ Tâm ngây thơ nhỏ nhắn đi ra đầu đường, đã không nhà để về, không có chỗ để đi.

“Mẹ… bụng của con hơi đói…..”. Lam Huệ Tâm vuốt bụng kêu ừng ực, mím môi đói.

“Mẹ dẫn con đi ăn mì”.

“Con muốn ăn cái đó!”. Cô nhìn thấy một gian hàng bán bánh đậu đỏ nóng hổi, không nhịn được chỉ vào đó, ánh mắt tràn đầy van xin nhìn mẹ.

Mẹ Lam lắc đầu một cái, “Ăn cái đó sẽ không nói, hơn nữa….” Cô hạ thấp giọng, ghé vào bên tai Lam Huệ Tâm nói: “Mẹ không có đủ tiền để cho con ăn đồ ăn vặt”.

“Vậy con ăn một cái là được rồi, con có thể không ăn mặt, có thể tiết kiệm thêm tiền”. Lam Huệ Tâm ngây thơ nói.

Tiết kiệm cũng tiết kiệm không được nhiều! mẹ Lam vẫn lắc đầu. Lam Huệ Tâm còn nhỏ tuổi nên vẫn còn dậy thì, bà không thể để cho con mình ăn không đủ no!

“Tâm Tâm, về sau mẹ có công việc, kiếm tiền mua cho con ăn nữa, hiện tại, con phải ngoan một chút,được không?”

Lam Huệ Tâm mở to đôi mắt nhìn chăm chú vào mẹ, cô phát hiện dáng vẻ mẹ rất mệt mỏi và ưu sầu, liền không dám nói nữa, lẳng lặng đi theo mẹ bước chân vào quán ăn nhỏ. Mẹ Lâm nhìn bên trong bảng giá đồ ăn, giá cả ngang nhau, lại là cửa hàng mì nước cùng thịt táo cơm tiện nghi nhất, yên cầu Lam Huệ Tâm phải ăn nhiều một chút, cơm ít nhất, đều muốn ăn một nửa.

Nhìn con gái đang cố gắng ăn, trong đầu mẹ Lam lại phiền não suy nghĩ xem bước kế tiếp thế nào, 2 mẹ con nên đặt chân phương nào.

Chẳng lẽ, thật muốn dẫn Lam Huệ Tâm đi nương nhờ vào ông ngoài và bà ngoại vốn không hề có ấn tượng gì sao? Bọn họ còn không muốn người con gái như cô, còn có tiếp nhận cháu gái của bọn họ sao?

Lúc cô còn trẻ ngu ngốc, vì tình yêu, đã không nể mặt mũi cha mẹ…. bọn họ còn có thể đợi cô về nhà sao?

Nói thật, cô không dám nghĩ, cũng không có suy nghĩ đó!

Nhưng, trừ con đường này, còn có đường khác để đi sao?

Đúng rồi! còn có ông bà nội của Huệ Tâm…. Nhưng, mười năm trước bọn họ không tin, mười năm sau lại tin tưởng thế nào đây?

Không ngờ ước mơ tình yêu lúc còn trẻ, lại hại cô đến mức này! Nghĩ lại, cô cảm thấy nhiều điều, vị chua cùng cay đắng là khắc sâu nhất. Anh cùng cô là quan hệ học trưởng học muội, hai người cùng họ, anh gọi là Lam Chính Hoa, không thích học mà chỉ thích yêu trụy lạc, thích đùa nghịch, cố tình khiến cho cô yêu, mà tình yêu tuổi trẻ không có đạo lý, tuổi trẻ cuồng nhiệt, anh đưa cô đi chè chén say sưa, hai người đã trải qua cuộc sống phóng đãng kí©h thí©ɧ, sau này, sau khi cô tốt nghiệp lại đi theo anh sống chung hơn một tháng, cô bị người nhà của cô tìm về, anh cũng không còn tới tìm cô, từ đó hai người mất đi tin tức.

Lúc đó cô chưa cưới đã mang thái, khiến cho cha mẹ cô đau lòng tức giận, buộc cô phá thai!

Cô không nghe, mẹ của cô ngày ngày lau nước mắt, bố cô mỗi lần thấy cô là tức giận, rồi một ngày tức giận nói với cô muốn đoạt tuyệt quan hệ bố con này!

Mẹ cô chạy đến khi nghe thấy chuyện, muốn cô đừng tin lời nói nhảm. Nhưng cô thật không còn mặt mũi nào ở lại trong gia đình này, lựa chọn đêm đen, mang theo đứa con mới trong tã lót còn chưa kịp đặt tên, rời nhà trốn đi, tìm đến anh, muốn cho đứa bé có thể nhận họ hàng.

Thêm Bình Luận