Người Giám Hộ Tà Ma

1/10 trên tổng số 1 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 2 Liệt Nam Truy Tập Lệnh Hệ Liệt
Từ khi được sinh ra đến bây giờ, cô chỉ biết đến người đàn ông đó là người giám hộ cho cô. Hắn ta là một côn người rất tàn ác, mọi việc cô làm lúc nào cũng không vừa lòng  …
Xem Thêm

Giới thiệu nội dung:
Người giám hộ của cô là một tà ma, người đàn ông xấu xa và tà ác.

Từ lúc ra đời cô cùng hắn đã ở chung một mái nhà.

Giống như thỏ trắng thơ ngây bị đưa vào lòng sói lớn.

Đối với hắn lưu luyến trong bụi hoa giữa cuộc sống thối nát, cô như thế nào cũng đều không vừa mắt.

Cũng không biết kể từ khi nào, cô lại muốn dâng tất cả cho hắn.

Còn cố ý ăn mặc thật gợi cảm đi đến trước giường của hắn.

Mất mặt là “Thân kinh bách chiến” nhưng hắn không bị sự trẻ trung của cô hấp dẫn. Lại nhiều lần ở “thời điểm quan trọng” đẩy cô ra xa

Chẳng qua là cô tùy tiện tìm một nam nhân để biểu diễn sức hấp dẫn của mình.

Một chiêu này quả nhiên có hiệu quả, kí©h thí©ɧ ngay sự tà ác của người giám hộ cô.

Cô cũng đã nếm đến hương vị cả đêm bị hung dữ “trừng phạt”.

Vốn là cô nên vui mừng vì sự “đột phá” trong mối quan hệ cùa hai người. Nhưng trong lòng cô vẫn tồn tại một suy đoán khó chịu.

Đó là khi hắn nhìn cô, hôn cô, yêu cô nhưng thật ra trong lòng hắn nghĩ đến chính là khuôn mặt cuả người mẹ đã mất của cô.
Người Giám Hộ Tà Ma
Lần đầu tiên nhìn thấy Tĩnh Phi Phàm là khi ba mẹ cô dẫn cô về thăm bà ngoại, cô thừa dịp người lớn đang nói chuyện chạy ra cửa, đi vào hoa viên cách đó không xa ngắm hoa.

Năm đó Thương Ly Yên chỉ mới mười tuổi, đang là học sinh tiểu học, mà Tĩnh Phi Phàm đã mười bảy tuổi đang là học sinh trung học.

Hắn có dáng người cao, vẻ mặt tuấn tú, đột nhiên xuất hiện trước mặt cô làm cho Thương Ly Yên nhìn đến sững sờ.

Hắn đứng nhìn nàng thật kỹ! Trong cái đầu nhỏ bé của Thương Ly Yên lập tức suy nghĩ chính là biểu hiện cô sợ hắn.

Tĩnh Phi Phàm ngay lần đầu tiên gặp cũng rất ghét cô.

“Cô có dáng người quá xấu, tuyệt không giống như người mẹ xinh dẹp của cô!” Hắn nói chuyện rất cay nghiệt, không có thiện cảm.

Thương Ly Yên nghe vậy, sợ hãi nhìn hắn.

“Cô thật sự rất xấu, cô không nghe thấy sao?” Ánh mắt hắn tràn đầy tà khí bắt bẻ.

Nước mắt của cô lập tức tự động chảy xuống

“Không thể nào? Tiểu quỷ thối, ngươi không có sức chống đỡ!”

Thương Ly Yên không hiểu lắm cái gì gọi là “sức chống đỡ”, nhưng cô biết là hắn đang mắng cô nên càng khóc lớn tiếng hơn.

“A, đừng khóc! Tôi cũng không có đánh cô, đừng nói là tôi khi dễ cô.” Hắn ảo nảo nói.

Nhưng mà, Thương Ly Yên cảm giác được là hắn sợ tiếng khóc của cô sẽ thu hút sự chú ý của mọi người, cô cố ý không nghe theo lời của hắn, càng khóc to hơn.

Tiếng khóc của cô truyền đến tai của mẹ cô, cô nghe được giọng nói lo lắng cùng với tiếng bước chân vội vã của mẹ cô.

“Ly Yên, tại sao con khóc? Bị ngã sao?”

“Chị Trầm Trầm, em vừa rồi ở sau lưng cô bé nhìn thấy cô bé ngắm hoa, bị con ong trong bụi hoa bay ra làm cho sợ, quay đầu lại nhìn thấy em cũng hoảng sợ liền đứng khóc.” Tĩnh Phi Phàm bình tĩnh nói hơn nữa sắc mặt cũng không thay đổi, làm mẹ cô Hạ Trầm Trầm vừa nghe xong liền tin tưởng.

Hạ Trầm Trầm dáng người cực xinh đẹp, nhưng tính cách của cô lại đơn giản, đối với đứa em trai hàng xóm Tĩnh Phi Phàm cô quen biết từ nhỏ đến lớn, cô rất tin tưởng.

“Hóa ra là như vậy.” Hạ Trầm Trầm nhẹ nhàng nở nụ cười, “Mẹ giúp con đuổi đi sợ hãi nhé.” Cô khẽ hôn lên trán con gái, hơn nữa vỗ nhẹ ngực của cô bé, giả bộ an ủi cô.

Thương Ly Yên méo miệng, trừng mắt liếc nhìn Tĩnh Phi Phàm một cái, ánh mắt của cô giống như đang nói cho hắn biết: “Ngươi là tên nói dối, kẻ lừa đảo.”

Ánh mắt Tĩnh Phi Phàm vẫn nhìn chằm chằm vào mẹ cô, bị vẻ mặt và sự dịu dàng của mẹ cô làm cho mê hoặc.

Thương Ly Yên lần đầu tiên phát hiện ra có người không nhìn mình, làm cho trong lòng cô rất tức giận.

Từ nhỏ cô đã được ba mẹ che chở, được bà ngoại sủng ái chiều chuộng, hơn nữa, từ khi bắt đầu đi nhà trẻ, trong mắt các giáo viên cô là một học trò ngoan, ngay cả khi cô học lớp năm rồi vẫn còn có rất nhiều bạn học tranh nhau muốn kết bạn với cô.

Chỉ là không nghĩ tới gặp được người học cùng trường này tay cô như bị bỏng, mọi khuôn phép cùng lễ giáo không còn, trong mắt hắn cái gì cũng không có.

Người anh khóa trên này ánh mắt rốt cuộc có vấn đề hay không?

Nhìn người mẹ xinh đẹp, cô đột nhiên trở nên không có tự tin. “Mẹ, con rất xấu sao?”

“Con lớn lên sẽ giống mẹ, con cảm thấy mẹ rất xấu sao?” Hạ Trầm Trầm nở nụ cười với cô.

“Không xấu xí, mẹ thật là xinh đẹp.”

“Cho nên, Ly Yên cũng là một mỹ nhân trong tương lai nhé!” Hạ Trầm trầm dịu dàng cười nói.

Thương Ly Yên nghe xong rất đắc ý, nàng nhìn Tĩnh Phi Phàm một cái. “Hắn là ai? Mẹ biết hắn sao?”

“Hắn tên là Tĩnh Phi Phàm, mẹ nhìn hắn lớn lên từ nhỏ nhé!” Hạ Trầm Trầm cười cười, đối với tĩnh Phi Phàm ngoắc ngoắc tay, “Phi Phàm đây là con gái chị tên Ly Yên.” Mặc dù đã sáu năm không gặp nhưng Hạ Trầm Trầm lực hấp dẫn vẫn như cũ không giảm.

Tĩnh Phi Phàm gật đầu một cái, “Em biết.”

“Ly Yên phải gọi là chú Phi Phàm”

Thương Ly Yên ngẩng đầu nhìn bòng dáng thật cao của Tĩnh Phi Phàm, từ trong mắt hắn, cô có thể thấy được hắn chính là khinh bỉ cô, làm cho cô cảm thấy tức giận.

“Con không muốn”

Hạ Trầm Trầm cảm thấy khó hiểu, không khỏi hơi giận, “Ly Yên mẹ dạy con phải lễ phép như thế nào?”

“Con không gọi hắn là được rồi, hắn vừa mới nói con xấu xí.” Thương Ly Yên lui một bước dài, mạnh mẽ lắc đầu.

Hạ Trầm Trầm nhìn Tĩnh Phi Phàm một cái, hắn đối với cô xấu hổ cười một tiếng. “Em cảm thấy chị so với cô bé đẹp hơn.”

Trong mắt Tĩnh Phi Phàm. Hắn vẫn cho rằng Hạ Trầm Trầm là người con gái đẹp nhất ở trong thôn, sẽ không có ai đẹp hơn cô, Thương Ly Yên cũng chỉ coi như là bản sao của cô mà thôi.

Khi còn nhỏ hắn cũng rất thích Hạ Trầm Trầm dịu dàng thân thiết, khéo hiểu lòng người, khi hắn lần đầu tiên biết yêu thì đối tượng thầm mến trong lòng hắn chính là cô, thậm chí đã từng hoang đường chờ mong sau này mình có thể lấy cô làm vợ.

Hiện tại đứng trước mặt Hạ Trầm Trầm, đã không còn mập mờ như ngày xưa, nhiều năm không gặp, hắn đối với cô chỉ còn dư lại một hoài niệm về mối tình đầu…..Giống như tình cảm chị em ……Thậm chí, giống như tình mẫu tử, bởi vì mẹ hắn mất sớm, ba hắn lại bận bịu bới công việc, lạnh nhạt với hắn, chỉ có cô hàng xóm Hạ Trầm Trầm tâm sự cùng hắn, cùng hắn làm bạn mà thôi.

Chỉ là, cảm giác lúc ngày còn bé chỉ là rung động nhỏ hắn liền cho rằng đó là tình yêu, thật ra thì hiện tại hắn biết đây chẳng qua chỉ là hắn hoang tưởng mà thôi…..

Cô vừa mới rời đi thì hắn trong lúc đó cũng ít gặp mặt những người con gái khác, rất nhớ cô, liền hướng Hạ mẹ dò thăm tin tức của cô, biết được cô đã mang thai ba tháng nên phải vội vàng lấy chồng, hơn nữa sáu tháng sau sinh ra Thương Ly Yên.

Giấc mơ của hắn cũng bị Thương Ly Yên phá hư, vì vậy, hắn đối với lần đầu tiên gặp mặt Thương Ly Yên dĩ nhiên không có tình cảm tốt, thậm chí có ít thù địch.

Nếu không phải là do cô, Hạ Trầm Trầm cũng không phải lấy chồng sớm như vậy, cũng sẽ không sớm như vậy rời khỏi gia đình theo chồng.

Nếu cô không lấy chồng sớm, hắn sẽ có nhiều thời gian ở bên cô, nói chuyện, cho nên nghĩ như thế nào, hắn cũng cảm thấy là do Thương Ly Yên làm hại, cô hại hắn liền mất đi người bạn tri kỷ thường xuyên tâm sự cùng hắn, một người cô độc giống như bị mọi người vứt bỏ trong xã hội.

“Ly Yên có muốn ăn kem tuyết hay không? Bà ngoại con biết con trở về liền làm sẵn đặt trong tủ lạnh rồi, muốn ta gọi con vào ăn.”

Nghe thấy kem tuyết, ánh mắt cô liền lập tức lóe sáng. “Con muốn ăn.”

Thêm Bình Luận