Chương 1

“Tiền vay mua nhà 5146, điện nước 320, thẻ xe buýt 200, thẻ cơm canteen 500, áo khoác 418… Quên đi, không mua áo khoác.”

Mỗi cuối tháng, Trì Niệm lại ngồi trên ghế sô pha bấm máy tính, miệng lẩm bẩm tự an ủi bản thân “Dù sao bây giờ cũng mới tháng 10, không mua áo khoác mùa thu nữa. Chờ đến mùa đông mua một chiếc áo khoác mới. Hmmm, bỏ 418 đi, xóa đi.”

“Tiền mừng đám cưới Tiểu Bát 300, tiệc đầy tháng Tiểu Thạch 300, tổng 600. À đúng rồi, còn phải mời Lisa trong nhóm đi ăn cơm, tháng trước cô ấy vừa giúp làm báo cáo, khoảng 200 đi.”

Trì Niệm vừa vạch ngón tay nhớ lại những ân tình còn nợ vừa bấm máy tính.

“Tiền lương tháng này là 6420.8…”

Con số được tính cuối cùng hiện lên trên máy -545.2.

Trì Niệm khịt mũi, khóe miệng câu lên một nụ cười quỷ dị: “Tốt, tốt lắm…”

“...Mình lại sạt nghiệp rồi.”

—--

Khi Trì Niệm vừa đến thành phố B học cấp ba đã từng mơ ước rằng, nếu có một ngày cô có thể tại thành phố đông đúc này sở hữu một căn nhà thì thật tuyệt.

Nhưng mơ ước mãi chỉ là mơ ước, mấy năm nay giá nhà tăng vọt như cưỡi tên lửa, bây giờ những bất động sản mới đều được bán với mức giá trên trời, 9 vạn một mét vuông, Trì Niệm cũng chỉ có thể trong mơ mà tưởng tượng.

Tuy nhiên Trì Niệm vạn lần không nghĩ tới rằng, vào ngày lễ tốt nghiệp của mình ba Trì đột nhiên gọi điện tới kêu cô đến khu nhà Mỹ Hảo gia viên.

Đúng là, gia cảnh của Trì Niệm tại quê nhà không tệ, nhưng với mức thu nhập từ 40 đến 50 vạn tệ một năm thì căn bản không đủ ở thành phố B.

Trì Niệm nghĩ mãi không ra trong nhà sao lại có tiền mua nhà ở thành phố B cho cô.

Nói không ngoa rằng khi Trì Niệm nghe mấy chữ “Mua phòng cho con” từ trong miệng ba Trì, nhịp tim cô nhất thời tăng mạnh.

Cái tên “Mỹ hảo gia viên” của tiểu khu này nghe khá tốt, nhưng sau gần ba tiếng đồng hồ xóc nảy trên đường, Trì Niệm quan sát xung quanh không khác biệt với khu vành đai 6 phía Nam* của quê cô, từ “Mỹ hảo” trong nháy mắt tan vỡ.

(* Ý chỉ vùng ngoại ô)

Chí ít có còn hơn không, nói như thế nào chỗ này cũng vẫn thuộc thành phố B. Trì Niệm tự an ủi chính mình.

Sau khi hai cha con gặp nhau, ba Trì dẫn Trì Niệm đến một chung cư trong tiểu khu lấy chìa khóa, chỉ đến một căn màu xám phía trên, khí thế ngất trời nói “Nhìn đi, đây là phòng ở ba mẹ mua cho con!”

Sự kiêu ngạo cùng đắc ý trên mặt ba Trì khiến hưng phấn trong lòng Trì Niệm lần nữa tăng vọt.

Trong lúc chờ thang máy, mẹ Trì từ xa gọi điện thoại đến chúc mừng: “Con gái ngoan, mẹ chúc mừng con lên chức chủ nhà. Từ tháng sau, con chính là người duy nhất trong nhà chúng ta một cái phòng nô*! Nói với mẹ, có vui vẻ hay không?”

(*phòng nô: ý chỉ những người vay tiền để mua nhà)

“Vui vẻ!” Trì Niệm sau khi nghe xong những lời này bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, linh quang lóe lên trong đầu “Chờ một chút. Mẹ, người nói cái gì, cái gì là phòng nô? ! Phòng này không phải ba mua cho con sao?”

“Đúng là mua cho con nha, cho nên tiền vay đương nhiên phải đứng tên con rồi.”

“Tự con trả nợ?!!!”

Giọng mẹ Trì điềm tĩnh qua điện thoại “Đúng nha!”

Thế là, Trì Niệm hoàn toàn trong tình huống không rõ ràng trở thành một cái phòng nô, cõng trên lưng gần 200 vạn tiền nợ.

Không chỉ giấc mơ về ngôi nhà tan vỡ, mà trong khi tất cả mọi người chung phòng ký túc xá ăn mặc xinh đẹp chụp ảnh tốt nghiệp, Trì Niệm bước ra khỏi ngôi nhà cùng đôi mắt đẫm lệ, đi trên con đường nóng như lửa tìm việc làm.

Từ thực tập sinh trở thành trưởng nhóm, Trì Niệm gắn bó cùng công ty từ lúc bắt đầu đến khi phát triển. Bởi vì áp lực tiền phòng, Trì Niệm đối với cấp trên chèn ép cùng đồng nghiệp cũ tuy có nhiều bất mãn nhưng cũng không dám xin nghỉ.

Trì Niệm áp dụng nguyên tắc tiết kiệm cơm ăn áo mặc, tăng thu nhập và giảm chi tiêu, không bao giờ tiêu xài trừ khi không cần thiết. Với mức lương 6000 tệ hàng tháng và tiền thưởng, trừ đi tiền thuế và bảo hiểm cùng với khoản vay nhà, trong ba năm Trì Niệm đã thành công giảm khoản nợ xuống còn 185 vạn.

--

Nhìn sáu tấm thẻ tín dụng và một thẻ tiết kiệm chưa đến 10 đô la bên trong xếp trên bàn trà, Trì Niệm xoa xoa tay chuẩn bị chỉ điểm.

“Để nhìn xem, tháng này ai sẽ là người trả tiền vay phòng giúp ta?”

Ngón tay thon dài vừa mới vươn ra, lại lập tức rụt trở lại.

Trì Niệm lắc đầu mạnh mẽ: “Không được, không được.”

Hạn mức trong sáu tấm thẻ tín dụng này phải được cân bằng, một khi có tấm thẻ nào vượt quá hạn mức, vậy cô sẽ phải đối mặt với những hóa đơn đòi nợ khủng khϊếp hơn.

Cô đột nhiên nghĩ ra một biện pháp

--

Trì Niệm gọi điện về nhà, vừa mới đem chút xíu ý nghĩ cầu cứu ba mẹ đã bị họ không chút khách khí cúp máy, cô gọi lại cũng không có người nghe.

Bất đắc dĩ, Trì Niệm đành phải quyết định cho thuê căn phòng ngủ thứ hai của mình.

Căn phòng này có diện tích hơn 60m2 có hai phòng ngủ một phòng khách. Trì Niệm đi làm sớm về muộn, bán kính sinh hoạt hàng ngày cơ bản chỉ xoay quanh phòng khách và phòng ngủ chính.

Trước đó, cô cũng đã cho thuê phòng ngủ phụ kia. Nhưng mà bình thường nếu không phải thời gian khách thuê trọ quá ngắn thì cũng là chính cô không muốn để khách trọ thuê lâu.

Cái khu vành đai 6 này thật sự quá xa, xung quanh cũng không có công ty cùng nhà máy nào, người muốn thuê phòng cũng không nhiều, Trì Niệm lại đối với khách thuê cũng khá bắt bẻ.

Đầu tiên phải là nữ, ở sạch, cũng không được làm ồn. Mỗi ngày cô đi làm về chỉ muốn yên lặng nghỉ ngơi.

Càng quan trọng hơn là, không được tổ chức tiệc đêm.

Trước đó cũng có một người thuê, mỗi ngày đều sẽ dẫn bạn bè tổ chức tiệc đến rạng sáng, Trì Niệm liên tiếp một tháng phải trải qua cảm giác không ngủ đủ giấc.

Nhưng là ---

Quy củ đều là do người đặt, hiện thực đang sờ sờ ngay trước mắt, cô cũng không quan tâm được nhiều điều như vậy!

Chỉ cần có thể giúp cô gánh vác được nợ nần, cái quỷ gì cô cũng có thể tiếp nhận!

*** *** ***

Đã có kinh nghiệm từ mấy đợt cho thuê phòng trước, Trì Niệm rất nhanh đã đăng thông báo cho thuê phòng lên mạng,

Thông tin cơ bản đã được điền xong, điện thoại đột nhiên reo lên trước khi cô điền cột giá cho thuê.

Cô quay người nghe điện thoại

“Xin chào”

“Xin chào, đây là ngân hàng xx. Xin hỏi gần đây cô có cần tiền để quay vòng vốn không?”

Trì Niệm bây giờ không muốn nghe thấy chính là hai từ “vay tiền”, “Tôi đã vay rồi còn có thể tiếp tục vay nữa sao?”

“Ây…”

“Tạm biệt!”

Mặt không đổi cúp điện thoại, Trì Niệm ném điện thoại lên bàn, lại xoay người nhìn đến thông báo đã được đăng bài.

Khả năng là do vừa rồi không cẩn thận ấn lên bàn phím, Trì Niệm nhìn thấy trên cột giá thuê vậy mà lại viết 5500!

Trì Niệm hít một hơi thật sâu, bình thường một tháng cho thuê cũng chỉ 5200!

Cô vội vàng muốn xóa bài đăng này, máy tính đột nhiên truyền đến tiếng đinh đinh

[Thông báo của trang web]: Tôi muốn thuê phòng này.

Sau khi xác nhận nhiều lần giá thuê phòng là 5500, mà người mới gửi tin nhắn cũng nói muốn thuê phòng, Trì Niệm sửng sốt trong giây lát.

[Niệm Nha Niệm]: Phòng này vị trí ở vành đai 6.

[Thông báo của trang web]: Tôi biết.

[Niệm Nha Niệm]: Là ở chung chủ nha.

[Thông báo của trang web]: Ừm

[Niệm Nha Niệm]: Điện nước chia đều.

[Thông báo của trang web]: Được.

Trì Niệm mơ màng lại có chút hưng phấn, 5500 một phòng đơn, lại còn ở khu vành đai 6!

Người này thế mà không có một chút do dự?!

Trì Niệm tỉnh táo lại, âm thanh thông báo lại vang lên

[Thông báo của trang web]: Xế chiều hôm nay tôi có thể đến xem phòng không?

Vội vã như vậy?!

Không có chuyện gì ẩn giấu bên trong chứ?

Trì Niệm nghĩ vậy, liền cảm thấy cẩn thận vẫn hơn.

Cô cầm điện thoại gọi cho Đào Nhạc, nhưng không có ai nghe máy.

Đào Nhạc thối, thời điểm mấu chốt vẫn luôn không thấy người.

Người thuê phòng cũng không nhắc có yêu cầu gì, thật sự khả nghi.

Thế nhưng tiền phòng là 5500 nha!

[Niệm Nha Niệm]: Không thể trả giá tiền thuê phòng.

[Thông báo của trang web]: Được.

Vậy mà lại không trả giá!

Trì Niệm do dự một chút, bắt đầu gõ chữ trả lời.

[Niệm Nha Niệm]: Ngày mai mười giờ sáng được chứ?

[Thông báo của trang web]: OK

Trì Niệm tính toán một chút, nếu người này không phải lừa đảo, vậy tiền thuê phòng hàng tháng của cô không phải còn dư ra 300 à!

Trời ạ đây là vụ mua bán có lời nha!

Trì Niệm nhìn sáu tấm thẻ tín dụng, trong nháy mắt lại cảm thấy tràn đầy hi vọng về cuộc sống.

Đào Nhạc vẫn không có nghe điện thoại, Trì Niệm đành phát wechat cho cậu ta.

[Ngày mai 9 rưỡi sáng đến nhà tớ, nếu không tuyệt giao.]

Gửi tin cậu xong, Trì Niệm ném điện thoại đi, nhìn phòng khách có chút bừa bộn, đứng dậy chuẩn bị dọn dẹp lại.

5500 a 5500.

Cô nhất định phải để cái 5500 này lưu lại một ấn tượng chỉnh tề sạch sẽ.