Chương 1: Ba Nữ tử rơi xuống nước

Đế đô Phong quốc, phía tây lăng thành

đó là thủ phủ của Bạch gia, tài lực Bạch gia có thể nói là số một đất nước,

hàng năm đưa vào quốc khố rất nhiều vàng bạc, có thể năng cung cấp cuộc sống

cho dân chúng ba năm sung túc, đương nhiệm gia chủ Bạch gia là Bạch Thuật, từ

nhỏ yêu hoa thành si, không tiếc hao phí tiền bạc, đi khắp nơi trên đại lục tìm

hoa cỏ quý hiếm về, cực kỳ chăm sóc, thường xuyên đi lại, dân chúng trong thành

hay gọi là “Hoa phủ” thay vì gọi Bạch phủ.

Có lẽ là gia

chủ Bạch gia năm nay tâm tình thật tốt, năm ngày trước phát thiệp mời rộng rãi,

mời các tiểu thư gia thế lớn đến Bạch phủ ngắm hoa, bởi vậy các nữ tử đều hưng

phấn một phen, toàn bộ trang điểm kỹ lưỡng làm sao cho mình trông hoàn mỹ nhất.

Bạch gia đúng

là giàu có nhất giới thương nhân nhưng nếu chỉ vì thế các thiên kim đại tiểu thư

sẽ không lo lắng như vậy, thế nhân đều biết, Bạch gia và hoàng thất quan hệ mật

thiết, gia chủ đương nhiệm Bạch Thuật và hoàng đế Phong quốc có quan hệ cá nhân

rất tốt, thân phận này thực sự tôn quý, không cần nói ai cũng biết, kết thân Bạch

Thuật sẽ giống như có mối quan hệ với hoàng gia, mà bản thân Bạch Thuật dung mạo

đẹp như phượng, khiến một đám cô nương động tâm không thôi. .

Vì vậy, yến

hội ngắm hoa của Bạch gia vô cùng náo nhiệt.

Tuy là đầu

mùa xuân, nhưng khí hậu Phong quốc đã cực kỳ ấm áp, bên trong Bạch phủ, những bông

hoa kiều diễm đua nhau khoe sắc, mẫu đơn cao quý, cánh hoa non nớt khẽ run rẩy

đung đưa trong gió giống như rặng mây đỏ, tranh nhau tỏa sáng, bạch lan thanh

nhã, trên mặt cánh hoa giọt sương chưa khô hẳn, ẩn ẩn hiện hiện lộ ra ánh sáng

nhàn nhạt dưới nắng, cực kỳ động lòng người… Hương hoa trong không khí làm tăng

thêm ngọt ngào, cơn mưa nhẹ đi qua lại càng khiến cho mọi thứ dung hợp làm một,

để cho người ta đắm chìm nơi đây.

Các thiên

kim tiểu thư đã tới Bạch phủ, từng người trang phục lỗng lẫy, đều chờ mong mình

có thể trở thành tiêu điểm giữa sân, được gia chủ Bạch gia ưu ái có thể tiến vào

Bạch phủ, khiến cho người ta yêu thích ngưỡng mộ.

Bên trong

Bạch phủ có hồ sen lớn, hoa sen chưa đến mùa nhưng trong hồ lá sen xanh biếc như

ngọc, chân thực cho người ta yêu thích, nước hồ trong suốt, cá chép đỏ chợt nhảy

ra mặt nước, trên vây phản xạ ánh mặt trời càng thêm lóng lánh.

Bên cạnh hồ

sen, đang có bốn nữ tử, nhìn từ xa, dường như là đang thong thả thưởng hoa, nhưng

trên thực tế, sợ sẽ không phải như vậy.

Giữa bốn cô

gái, một người trang phục xanh biếc, trên áo thêu lá sen tinh tế, với lá sen trong

hồ rất tương xứng, hé ra khuôn mặt trái xoan tinh xảo, một đôi mắt đẹp ẩn tình

như nước, do khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng nên lúc này hiện ra vẻ dịu dàng

động lòng người, tươi mát lịch sự tao nhã, người này đúng là một trong những nữ

tử xinh đẹp của lăng thành Tô Nghệ Tuyền, đích nữ tướng quân phủ.

Giờ phút này

vẻ mặt Tô Nghệ Tuyền không kiên nhẫn, nhìn dáng người nhỏ nhắn trước mắt, quần

áo màu trắng mộc mạc, trong mắt khó tránh khỏi chán ghét “Tô Tiểu Vũ, ngươi tới

đây làm gì?”

Đây là thứ

nữ Tô phủ Tô Tiểu Vũ, mẹ nàng ta dụ dỗ phụ thân khiến phụ thân cưng chiều, ngay

cả con nàng ta cũng được ưu ái, mẫu nàng tức giận không thôi, chỉ là tám năm trước

nữ nhân kia mang Tô Tiểu Vũ chạy theo nam nhân, Tô Nghệ Tuyền nàng bởi vậy được

phụ thân yêu thích, chân chính hưởng thụ vinh quang thuộc về đích nữ, nhưng mà

ba năm sau, Tô Tiểu Vũ tìm trở về, trở về thì thế nào, mẹ nàng làm những việc

kia, nàng có thể ở trong Tô phủ có cơm ăn, đã là vinh hạnh cho nàng ta lắm rồi!.

.

Chỉ là tiện

nhân này, làm sao có thể xuất hiện ở đây!.

Bạch y nữ

tử nghe vậy, thân mình run lên, nhu nhược khác thường, đầu càng thấp xuống, giọng

nói nhỏ bé yếu ớt như muỗi kèm theo run sợ “Phụ thân để ta tới nói cho tỷ tỷ, biểu

ca sẽ đến quý phủ trễ một chút.”

“A, đây không

phải là nhị tiểu thư sao, ngươi thế nào lại là người truyền tin ?” Phấn y nữ tử

bên cạnh cười nhạo nói, nhìn đúng là người xinh đẹp, sắc mặt lộ vẻ cay nghiệt,

người này là thiên kim lễ bộ thượng thư, Phùng Nhược Anh.

Chưa chờ Tô

Tiểu Vũ trả lời, Phùng Nhược Anh làm như bừng tỉnh nhíu mày, ảo não vỗ vỗtrán,

nói hết sức chậm chọc “Ôi, ta như thế nào lại quên mất, nhị tiểu thư Tô phủ không

phải bình thường, đây chính là cực tôn quý…hạ nhân đây mà!” Nàng nói hạ nhân vẫn

còn là nể mặt nàng ta lắm rồi, Tô Tiểu Vũ ở Tô phủ, chỉ sợ địa vị không bằng

nha hoàn!

Nói xong lời

này, Phùng Nhược Anh đảo mắt nhìn Tô Nghệ Tuyền một chút, thấy vẻ mặt nàng vui

vẻ, khẽ thở dài nhẹ nhõm một hơi, đắc ý nở nụ cười, phụ thân muốn tạo quan hệ tốt

với Tô phủ, mà Tô tướng quân yêu thương nhất đó là Tô Nghệ Tuyền, Tô Nghệ Tuyền

hận nhất điều gì, chính là Tô Tiểu Vũ, nàng làm nhục Tô Tiểu Vũ để cho trong

lòng Tô Nghệ Tuyền sung sướиɠ vui vẻ, như vậy không phải sẽ làm quan hệ hai nhà

tốt hơn sao. .

Bên cạnh là

một vị nữ tử quan gia khác gương giọng phụ họa “Tô tỷ tỷ nên cách xa nàng ta một

chút, ngươi là kim chi ngọc diệp, dính phải người xúi quẩy này không tốt”

Thấy thân

mình Tô Tiểu Vũ run rẩy, giống như bị đả kích thật lớn, Tô Nghệ Tuyền trong lòng

thống khoái, nụ cười trên mặt thâm sâu thêm vài phần, lập tức lùi lại từng bước,

như sợ bị một vật làm nhiễm bẩn.

“Nhược Anh

nói lời này không đúng, Tiểu Vũ làm sao có thể là hạ nhân được, nàng là muội muội

của ta đó!” Tô Nghệ Tuyền thể hiện một chút tức giận nói, đôi mắt đẹp hiện lên

âm tàn, nàng sẽ không bỏ qua cơ hội khi nhục Tô Tiểu Vũ, ai bảo nàng nhiều năm

đoạt sự sủng ái từ phụ thân như vậy! Mỗi khi thấy nàng thì sẽ nhớ tới thời gian

phụ thân lạnh nhạt nàng còn Tô Tiểu Vũ thì được sủng ái, hừ, đây đều là nàng hoàn

trả.

Phùng Nhược

Anh sửng sốt, lập tức cười duyên ra tiếng, biểu tình kinh ngạc, dường như nghe thấy

một chuyện gì đó thật đáng chê cười, khó tin chỉ vào Tô Tiểu Vũ nói “Nàng hạ tiện

như vậy, Tuyền tỷ tỷ cho liếʍ hài cũng không xứng, làm sao có thể xứng làm muội

muội của ngươi?”

“Ha ha…” Lời

này vừa nói ra, ba nữ nhân liền cười châm biếm thành một đoàn, đáng tiếc cho ba

người tuy tướng mạo xinh đẹp nhưng tâm lại độc như rắn rết.

.

Dường như

Tô Tiểu Vũ chống đỡ không được vũ nhục này, thân thể run rẩy, mang theo tiếng khóc

nức nở dịu dàng nói “Tỷ tỷ, nếu không còn việc gì, ta về phủ trước…”

Dứt lời, muốn

xoay người dời đi, lại bị Tô Nghệ Tuyền hung hăng bắt lấy cổ tay, kéo trở lại,

thân mình nhỏ nhắn khẽ lảo đảo một cái đến bên cạnh hồ nước, suýt nữa rơi vào

trong hồ. Tô Tiểu Vũ kinh hoảng ngẩng đầu, lộ ra ánh mắt hoảng hốt, tuy là tràn

đầy sợ hãi, nhưng lại ẩn hiện đắc ý khác thường.

Nghĩ đến khuôn

mặt nàng còn xinh đẹp hơn chính mình, ánh mắt ghen tị hiện lên, Tô Nghệ Tuyền

thoáng nhìn hồ nước cạnh Tô Tiểu Vũ, khóe môi hiện lên ý không tốt, trong tay

dùng một chút sức, đẩy mạnh nàng vào trong hồ, Tô Tiểu Vũ thừa cơ lùi lại phía

sau một bước, khiến cho Tô Nghệ Tuyền ngã xuống nước, vẻ mặt Tô Tiểu Vũ hiện lên

sự luống cuống nhìn người đang chật vật trong hồ.

“A, người

đâu cứu mạng!” Tô Nghệ Tuyền ở trong nước vùng vẫy, dung nhan tinh xảo đã sớm bị

hủy, hoàn toàn thay đổi, nhưng giờ phút này nàng chẳng quan tâm, bảo vệ tính mạng

quan trọng hơn!

“A, người

tới, có người rơi xuống nước!” Phùng Nhược Anh ngu ngơ một lát mới kịp phản ứng,

lập tức lớn tiếng kêu lên, nàng biết bơi nhưng bộ dáng hiện giờ là công lao cả một

buổi sáng nàng chăm chút, làm sao có thể bị hủy bởi người này?

Trong lòng

nghĩ như vậy, nhưng trên mặt nàng tất cả đều là lo lắng.

Giờ phút này

Tô Tiểu Vũ không biết phải làm sao, không ngừng mà lui về phía sau, Phùng Nhược

Anh thấy vậy, trong mắt giận giữ, bắt nàng lại đây “Nhanh đi cứu Tuyền tỷ tỷ!”

Dứt lời muốn quăng nàng vào trong nước.

Tô Tiểu Vũ

thân thể cứng đờ, dường như sợ hãi, không ngừng lắc đầu nói “Không, ta không biết

bơi…” Vừa nói, vừa lùi lại phía sau. .

Phùng Nhược

Anh làm sao cho phép nàng lùi về phía sau, trong tay dùng sức, đang muốn quăng nàng,

lại đột nhiên cảm thấy dưới chân hụt đi, cả người ngã vào trong nước, trong cơn

tức giận nhưng không dám bơi lên bờ, dù sao nàng vừa không xuống nước cứu người,

vì thế chỉ có thể la theo Tô Nghệ Tuyền kêu cứu.

“Phùng cô

nương…” Quan gia tiểu thư hoảng hốt, dẫu sao là người chưa bao giờ trải qua nguy

hiểm, gặp hai người ngã xuống nước, trong lúc nhất thời chân tay luống cuống, đi

đến bên cạnh ao, đột nhiên cảm thấy mất trọng tâm, tiếp theo ngã vào trong nước.

“A! cứu mạng

a!”

“Cứu…Cứu mạng…”

“…”

Tiếng cầu cứu rất nhanh đưa hộ vệ Bạch phủ đến, một đám nháo nhào

trong nước, cứu ba người lên, tình cảnh một mảng hỗn loạn, mà trong lúc này,

không ai chú ý tới, bước chân Tô Tiểu Vũ dời đi, mà một trong ba tảng đá lớn trong

hồ đã vỡ thành bột phấn, theo sóng nước cuốn đi, rất nhanh không thấy dấu vết.

Thừa lúc hỗn loạn Tô Tiểu Vũ đi đến phía sau, đến khi tiếng người

dần dần nhỏ lại, cước bộ bối rối dừng lại, thay vào đó là bước đi tao nhã thanh

nhàn, chiếc đầu luôn cúi thấp chậm dãi ngẩng lên, gió khẽ thổi nhẹ khuôn mặt

luôn bị mái tóc dài che khuất lộ ra dung nhan khuynh quốc khuynh thành.

Nếu nói mỹ

nhân như tranh thì hình dung Tô Tiểu Vũ hoàn toàn thích hợp, lông mày tinh xảo,

mũi cao thanh tú, đôi môi như cánh hoa đào, làm da như tuyết đầu mùa, khuôn mặt

nhỏ nhắn không trang điểm giống như dương chi bạch ngọc, mềm mại mà không mất đi

vẻ rực rỡ, khuôn mặt thanh thuần hướng lên trời cao càng làm tôn lên khí chất xuất

trần, con ngươi đen như ngọc, có những đốm sáng như sao trong màn đêm u linh, linh

động lại thêm nét lạnh nhạt tĩnh mịch, đôi mắt khi chuyển động lộ ra chút lười

biếng, không hề yếu đuối, một loại thản nhiên tùy ý tà tứ từ trong xương cốt mà

ra. Đôi môi chậm rãi gợi lên một độ cong nhàn nhạt, càng thêm mê hoặc lòng người,

một thân áo trắng vô cùng đơn giản, vải rệt thực thô ráp giờ phút này không ảnh

hưởng chút nào đến khí chất cao quý vốn có của nàng. .

Vô cùng xuất

trần đạm mạc, lại hết sức linh động tùy ý.

Cước bộ nhẹ

nhàng chẫm rãi, giống như tiên tử từ bức tranh đi ra không nhiễm bụi trần, mái

tóc đen như mực khẽ bay, lại giống như tinh linh của màn đêm huyền ảo, tưởng như

mô thuẫn nhưng lại dung hợp hoàn mĩ một chỗ.

Nếu nói Tô

Nghệ Tuyền là mĩ nhân, thì đứng ở trước mặt Tô Tiểu Vũ, chỉ sợ lực bất tòng tâm.

Bất tri bất

giác đi tới lê viên Bạch phủ, lúc này mùa lê đang ra hoa, ngàn vạn đóa hoa lê cành

cao cành thấp đua nhau khoe sắc, trắng thanh như tuyết, đẹp đẽ như băng cơ, màu

trắng thanh nhã thuần khiết, tản ra mùi hương thơm ngát thấm vào lòng người.

“Hừ, một đám

ngu ngốc…”

Âm thanh không

giống như lúc đầu vô lực mảnh mai, tuy là thì thào tự nói, nhưng không che đậy

được tiếng nói tuyệt mĩ, nhẹ nhàng thanh khiết như xuối chảy, thanh thúy dễ

nghe như tiếng ngọc, đan xen vài phần lười biếng.

Dừng bước

lại, Tô Tiểu Vũ lười nhác dựa vào thân cây, có đến có chút châm chọc, tỷ tỷ tốt

của nàng đúng là có hứng thú vũ nhục nàng, làm không biết mệt a, nhưng nàng là muội

muội tốt, có thể làm cho tỷ tỷ vui sướиɠ, nàng tự nhiên vui lòng phối hợp diễn

trò, nàng khiến cho tỷ tỷ vui vẻ như vậy, ngẫu nhiên phải có một chút trừng phạt

nho nhỏ, như dùng một loại thuốc chẳng hạn.

Dường như

có tung tích của mẫu thân, nàng ngẫm lại, hẳn là nên lưu lại tướng quân phủ mấy

ngày đi? .

Giống như

thực sự nghĩ đến chuyện không vui, lông mày Tô Tiểu Vũ khẽ nhíu lại, trong con ngươi

giống như lưu ly lộ vẻ khó sử, dù sao ‘dưỡng dục’ nàng mấy năm, thật không thể

quá tùy ý.

Đột nhiên,

con ngươi đen hơi động, tựa như đang cười mà không phải cười nhìn bên trái đằng

trước cây cổ thụ, đầu ngón tay mềm mại không biết khi nào đã thêm đóa hoa lê,

không thấy động tác hái hoa của nàng khi nào, đóa hoa giống như lưỡi kiếm sắc

bén bắn về phía cành lê, chỉ một thoáng, hoa lê rơi lộn xộn, hỗn loạn mắt người.

Ngay sau đó,

một bóng đen quỳ gối trước mặt Tô Tiểu Vũ.

“Chủ nhân…”