Chương 1





Em là đứa mồ côi, mồ côi ba từ nhỏ. Lúc 9 tháng tuổi ba bỏ mẹ con em mà ra đi mãi mãi. Cái cảm giác không có ba từ nhỏ rất tủi thân, xấu hổ, đau đớn vô cùng. Em cô lập một mình trong cái thế giới nhỏ bé của mình, không tiếp xúc nhiều với ai, tự né tránh mọi thứ, dường như em bị tự kỉ ngay khi còn bé, ngay lúc em nhận thức được mình không còn ba.

Mỗi lần tan trường bước ra trước cổng đều thấy ba mẹ tụi nó đứng chờ sẵn, em khựng lại mặt ngó nghiên rồi mặt bí xị buồn bã, tự nhủ rằng :”Mình mồ côi ba mà!!!”

Học lớp 8, em bắt đầu dậy thì xinh gái phổng phao. Tự lo cho mình từng bữa cơm, từng quyển sách, quyển vở. Chắc mấy chị thắc mắc mẹ em đâu đúng không??Mẹ em vẫn còn sống nhưng không quan tâm đến em. Căn nhà lụp xụp nằm trên con hẻm nhỏ chỉ có hai mẹ con sống 15 năm qua. Mỗi ngày cứ trôi qua tẻ nhạt như thế…….

Đêm nay trời mưa to, nước ngập vào tới nhà, nằm trên giường mà lạnh lẽo vô cùng. Nhìn đồng hồ 1h đêm mưa còn rả rít mà mẹ em vẫn chưa về….Tiếng mưa bên ngoài, cái lạnh buốt cô đơn, tiếng đập cửa vang lên….

– Mở cửa cho tao, mở cửa cho mẹ mày coi…

Nghe tiếng mẹ về em mừng rỡ, lật đật ngồi dậy bước xuống giường giật thót tim vì nước lạnh ngắt. Em ghét mẹ nhưng khi thấy mẹ về em mừng lắm, đêm hôm như thế em thấy sợ khi ở một mình. Em lội nước lờ mờ trong tối vì điện đã bị cúp từ lúc chiều.

-Làm gì mà lâu vậy? Mày ngủ gục hả? Bà lấy tay đập vào vai em

-Sao mẹ cứ đi về giờ này bỏ con một mình vậy? Em ức chế hét lại

-Tao không đi thì mày cạp đất mà ăn, đồ mất dạy!



Mẹ em đi vào nhà, bộ đồ ướt mem bà vội vàng thay ra rồi leo lên giường ngủ tới sáng. Bà nằm không đầy 5p đã chìm vào giấc ngủ say, gương mặt khắc khổ đầy mệt mỏi, em tự hỏi bà làm làm công việc gì vậy? Em nhích lại gần mẹ, áp mặt vào lòng ngực ấm áp, em ôm mẹ thật chặt. Có lẽ cả ngày bà làm việc cực nhọc, người đầy mùi mồ hôi vậy mà em cũng ôm bà ngủ tới sáng.



Ngày nào cũng như vậy, gặp bà trong bóng tối lúc mắt nhắm mắt mở, sáng dậy mở mắt ra cũng chỉ có một mình nằm trên chiếc giường. Bà hay để tiền dưới gối cho em mỗi sáng, thói quen từ lúc bé đến bây giờ chỉ biết để tiền ăn uống tự lo, học hành thì tự lo nốt.

Rồi thời gian trôi đi, thấm thoát em đã học lớp 10. 6h30 sáng kéo cánh cửa sắt ra thì tiếng chửi vang vọng trước nhà của mấy bà hàng xóm làm em ngơ ngát. Nhìn thấy em bước ra liền nói:

-Mẹ mày đi làm đ* bỏ mày rồi, mày có con mẹ thật hư thân mất nết, tội nghiệp mày, tao cho mày hộp xôi ăn rồi đi học….



-Làm đ*???? em chau mày quay sang nhìn bà bằng vẻ mặt khó hiểu

-Ừm, làm đ*, đây cầm đi! Bà nhét hộp xôi vào tay em

-Làm đ* là làm gì??

-Làm gái có tiền nuôi mày đó, biết chưa!!!

Tay em giật hộp xôi quăng mạnh xuống đất.



-Bà im đi, mẹ tôi có làm gì cũng không ảnh hưởng đến bà, bà mới là đàn bà mất nết!



Em quay đi, mắt rưng rưng, chạy thật nhanh khỏi nhà không kịp khóa cửa, à mà cho dù không khóa cũng chả ai thèm vào nhà em mà trộm bởi vì căn nhà ngoài vài ba bộ quần áo cũ cũng chỉ có vài cái bát chả có gì để trộm hết.



Cả ngày hôm đó em mơ hồ cứ suy nghĩ mãi về câu nói của bà hàng xóm, lúc đó mới lớp 10 thật sự chưa hiểu hết hai từ “làm gái” là gì cả, em đành quay sang thằng bạn kế bên để hỏi vì em không bạn thân là con gái

– Mày có biết làm gái là làm gì không? Mắt em tròn xoe nhìn nó

-Hả?? Mày định đi làm hả? Nó trả lời, gương mặt bất ngờ

-Tao không biết mới hỏi mày, mày trả lời đi.

-Là làm gái đó.. Nó trả lời rồi quay mặt đi hờ hững

-Nhưng làm gái là làm cái gì mới được???

-Sao mày ngu dữ vậy?

-Tao ngu thật mà!

-Là là đ* đó.

Em nhìn nó mà thấy bực, lúc nghiêm túc thì nó lại thích giỡn.



-Mày có nghiêm túc không? Em đánh mạnh vào đầu nó

-Sao mày cộc cằn dữ vậy cứ như đàn ông!

-Tao vậy đó trả lời đi.

-Là bán thân lấy tiền được chưa!!



Em đơ 10s nhìn nó rồi gục mặt xuống bàn, nếu đúng như nó giải thích thì mẹ em bán thân lấy tiền sao ? Những đồng tiền bà nhét dưới gối mỗi sáng cho em là những đồng tiền đó sao??



Chiều đó em về nhà, em lấy ngay điện thoại ra để gọi cho mẹ, cái việc mà em ít khi làm vì em biết có gọi mẹ cũng không nghe máy, nhưng bây giờ không thể không gọi được.. Bất ngờ thay mẹ nghe máy!



– Tao để tiền dưới gối rồi còn gọi làm gì?

-Mẹ đang làm gì? Ở đâu?

-Mày hỏi làm cái gì? Lo ăn gì đi.

-Con muốn biết, mẹ đi làm công việc gì?? Lúc này mắt em đã rưng rưng

-Đi kiếm tiền nuôi mày ăn học đến nơi đến chốn. Mày cứ lo học đi



Bà cúp máy, nghe tiếng tút tút đầu dây em bỗng thấy hụt hẫng. Tối đó ngồi khóc sưng cả hai mắt, cứ nghĩ đến mấy lời bà hàng xóm em lại không chịu được. Em buồn ngủ lắm nhưng không dám chợp mắt vì sợ ngủ rồi lát mẹ về em không biết, cứ ngồi gục lên gục xuống như vậy đến khuya, muỗi cắn đầy tay chân.



Tiếng đẩy cửa thật mạnh làm em giật mình ngước mặt lên..

-Sao lại không khóa cửa?

Em từ từ ngước mặt lên nhìn mẹ với đôi mắt sưng húp

-Sao mày lại khóc??

Em khóc lớn

-Có phải mẹ đi làm gái không?? Phải không?? Em vừa khóc vừa gào khan cả cổ

-Mày nói cái gì thế? Ai dạy mày những điều này?

-Mẹ nói đi, có đúng không? Mẹ bán thân lấy tiền đúng không??



Mẹ em tiến nhanh về phía em, nhanh tay tát em một cái thật mạnh đau điến…gương mặt bà biến sắc.

-Vì mày mà tao phải hy sinh bản thân, cố gắng kiếm nhặt từng đồng để nuôi mày, mày chỉ cần lo học thôi, tao cấm mày nói chuyện này với bất kì ai xung quanh nhà, mày nghe rõ chưa!!



Một tay em ôm mặt, một tay em bịt miệng mình thật chặt

-Con không cần những đồng tiền dơ bẩn đó của mẹ, nếu mẹ nuôi con là gánh nặng thì con không đi học nữa.

Bà tiếp tục tát vào bên kia má của em.

-Ba mày muốn tao phải nuôi mày thành người, mày có thể không báo hiếu tao nhưng nhất định phải ăn học, tao cấm mày nghĩ đến chuyện nghỉ học nghe chưa!!

-Ba muốn con đi học nhưng không muốn mẹ đi bán thân để nuôi con. Mẹ muốn lo cho con, muốn con thành người nhưng mẹ xem mẹ đang làm cái gì?? Mẹ hãy trả ba lại cho con, con không cần mẹ nuôi nữa,mẹ hãy trả ba lại cho con!!!!!

Em gào khóc trong đêm, mẹ đi lại cái ghế, ngồi xuống với vẻ mặt thất thần, từ răn đe bà dần cuối mặt xuống đất. Em rụt hai chân lại, lấy tay lau nước mắt, em thấy mẹ khóc bà cắn chặt môi để không thành tiếng.

– Mẹ không còn cách nào khác..mẹ biết mẹ có lỗi… với ba con nhưng thật lòng mẹ muốn… con được ăn học đằng hoàng.. Mẹ lắp bắp nói

– Vậy mẹ đừng đi nữa..đừng đi nữa nha mẹ!!

Hai mẹ con ôm nhau khóc, đã rất lâu rồi mới thấy cảnh này, cả đêm ôm chặt nhau ngủ tới sáng và em cứ nghĩ mẹ sẽ thật sự không đi nữa.