Chương 8: Sao Mày Có Thể Độc Ác Như Vậy?

Edit: Tam Sinh, Beta: Phong Vũ

Mục Ảnh Sanh đã đề phòng Mục Quế Hương từ sớm. Nên khi bà ta bước đến muốn đánh cô, cô đã tóm lấy cổ tay Mục Quế Hương.

Cô dùng lực tay không nhỏ, kiếp trước cô từng học mấy môn võ phòng vệ và cẩm nã thủ, không ngờ bây giờ lại phát huy công dụng.

Mục Quế Hương bị cô tóm tay nên sắc mặt càng khó coi, vung tay kia ra. Nhưng cũng mau chóng bị Mục Ảnh Sanh chế ngự.

Mục Ảnh Sanh rất cao, tận một mét bảy hai. Trước đó bị trúng thuốc, vẫn chưa tỉnh táo lắm, nhưng để đối phó với Mục Quế Hương thì vẫn dư sức.

“Cô à, vẫn nên bình tĩnh một chút.”

“Mày, con tiện nhân nhà mày. Mày dám ra tay với cả người lớn hả?” Mục Quế Hương trừng mắt nhìn, hận không thể đυ.c một cái lỗ trên người cô.

“Cho dù cô là người lớn nhưng cũng phải ăn nói cho cẩn thận chứ. Cô còn không giữ mồm giữ miệng thì đừng trách người khác lại động tay động chân.” Mục Ảnh Sanh sợ bà ta lại ra tay nên hai tay cô nắm lấy cổ tay bà ta, không cho bà ta thoát ra.

“Mày. Mày —— ”

Mục Quế Hương lắp bắp vài lần, ánh mắt tràn đầy thù hận nhìn Mục Ảnh Sanh.

“Hừ. Cái thứ độc ác như mày, tao cứ chửi đấy thì sao?” Nghĩ đến hình ảnh thảm thương của con trai trong bệnh viện, máu lại dồn lên não, bà ta không kịp suy nghĩ gì đã đến đây luôn.

“Mục Ảnh Sanh, mày nói mày muốn vào học trường quân đội, sao mày lại ác độc thế chứ? Mày buông tay ra cho tao. Mày dám động đến Lương Tân, tao phải gϊếŧ mày —— ”

Vừa nói, bà ta vừa giơ chân đá Mục Ảnh Sanh.

Mục Ảnh Sanh nhanh chóng buông tay, lui ra hai bước. Mục Quế Hương đá không trúng, lảo đảo bước về phía trước suýt chút nữa ngã sấp mặt.

Khó khắn lắm mới có thể ổn định cơ thể, bà ta đứng lên đi về phía Mục Ảnh Sanh.

“Đồ tiện nhân nhà mày, tao nhất định phải liều mạng với mày —— ”

Ngay lúc bà ta chuẩn bị đυ.ng được vào người Mục Ảnh Sanh thì bị kéo lại.

“Quế Hương, em gây sự đủ chưa hả?”

Mục Quý Hòa sắc mặt u ám, vừa rồi ông tìm bác sĩ hỏi thăm tình hình. Lúc quay lại đã không thấy Mục Quế Hương đâu.

“ Anh, anh phải xử lí việc này cho em.” Mục Quế Hương bị anh trai ngăn cản lại càng tức giận hơn: “Là con ranh chết tiệt này, chính nó đã làm Lương Tân bị thương như vậy, anh còn muốn bao che cho nó sao?”

Hôm nay bà ta sao nuốt được cơn tức giận này xuống cho được: “Tao nói cho mày biết, tao đã báo cảnh sát rồi, tao nhất định sẽ tống cái thứ ác độc như mày vào tù.”

“Mục Quế Hương.” Sắc mặt Mục Quý Hòa ngày càng khó coi: “Em đủ rồi đó.”

“Không đủ. Anh là anh trai của em. Lương Tân, nó là cháu ngoại của anh đấy.” Mục Quế Hương chỉ vào Mục Ảnh Sanh: “Bây giờ có hai lựa chọn, một là để em báo cảnh sát, tống nó vào tù. Hai là —— ”

Mắt Mục Quế Hương đảo liên hồi, hừ lạnh nói: “Gả nó cho Lương Tân nhà chị, thì chuyện này coi như xong.”

“Mục Quế Hương, em điên rồi sao? A Sanh mới mười tám tuổi.”

“Mười tám tuổi thì sao? Lương Tân nhà em đẹp trai anh tuấn. Có chỗ nào không xứng với nó?”

“Quế Hương, em đừng ầm ĩ nữa, A Sanh là con gái của anh. Theo pháp luật, thì nó là em họ của Lương Tân đấy.

“Em ầm ĩ á? Anh đừng tưởng em không biết, nó vốn không phải là con ruột của anh. Cùng lắm cũng chỉ là đứa con nuôi mà thôi.”

“Mục Quế Hương, tuy nó chỉ là con nuôi, nhưng nó cũng là con gái anh. Là em họ của Lương Tân.”

“Nhưng nó chẳng có máu mủ gì với nhà chúng ta, thì có vấn đề gì đâu?”

“Dù sao đi nữa. Nó làm Lương Tân nhà chúng ta bị thương thì cũng phải có bồi thường thỏa đáng chứ?”

Mục Quế Hương cảm thấy mình đang ở thế thượng phong, giọng nói càng trở lên khoa trương: “Để nó gả cho Lương Tân, rõ ràng là quá hời cho nó. Giờ chọn một trong hai đi. Em —— ”

“Cô, cô quên đi nhé. Tôi cả đời này sẽ không lấy chồng đâu, cũng sẽ không lấy anh ta.”

Mục Ảnh Sanh nhìn bộ dạng như đang thắng thế của Mục Quế Hương, cảm thấy rất buồn cười. Đừng nói là bây giờ, cho dù kiếp trước chân cô bị Lý Lương Tân đâm, cô cũng không bao giờ lấy Lý Lương Tân.

“Mày —— ” Mục Quế Hương chỉ tay vào mặt cô, không ngừng gật đầu: “Tốt. Tốt lắm, rất tốt. Mày không muốn lấy chồng đúng không. Vậy tao sẽ báo cảnh sát. Để tao xem, nếu mày phạm tội cố ý gây thương tích, thì mày có thể lên đại học được không.”

Hết chương 8: