Chương 11: TG1: Em Vợ, Chớ Sợ. (11)

Kết quả của việc này chính là, Kỉ Tình phải mang theo một cục nợ lên lầu, đem trả về phòng của hắn.

Cũng may, phòng của Cố Thừa Trạch là nằm ngay ở đầu cầu thang, nếu không, Kỉ Tình cảm thấy chính mình có lẽ sẽ tại chỗ bỏ gánh không làm.

Một bên đem tay hắn vòng qua cổ, để hắn giữ thăng bằng không ngã xuống. Một bên, Kỉ Tình lại phải lục lọi trong túi áo của hắn tìm kiếm chìa khóa. Mất sức chín trâu mười hổ mới có thể đem cửa mở ra.

Rõ ràng khi nãy vẫn còn có thể đi lại bình thường, nhưng sau khi được y dìu đi hai bước, cái tên khốn kiếp này liền đã giống như ăn vạ, hoàn toàn tựa vào trên người y, bắt y đỡ đi.

Trong phòng Cố Thừa Trạch bố trí rất bình dị, cũng không giống như bá đạo tổng tài thích dùng hai màu trắng đen làm chủ đạo, trái lại lại là một màu xanh nhạt tương đối nhẹ nhàng.

Đem Cố Thừa Trạch đỡ ngồi xuống giường, Kỉ Tình kém chút liền ngã lên trên. Nhưng cũng may, trước khi làm ra động tác mất hình tượng này, y đã lập tức giữ được thăng bằng, nhét tay vào trong túi quần.

Ngơ ngác nhìn Kỉ Tình, gương mặt Cố Thừa Trạch lúc này đã vô cùng đỏ, thoạt nhìn ngây ngô khờ khạo, khiến Kỉ Tình không nhịn được, trời xui đất khiến thế nào cư nhiên lại đưa tay, xoa xoa mặt hắn.

"Anh...rể..." Bị Kỉ Tình chà đạp khuôn mặt, hai mắt Cố Thừa Trạch vẫn vô cùng mông lung, thấp giọng gọi.

Nhìn thấy hắn tựa như quả hồng mềm mặc người nắn bóp, thần trí giống như cũng không quá tỉnh táo. Kỉ Tình bất chợt lại nảy sinh một sáng ý, hơi nghiêng mắt nhìn hắn :"Này, tôi hỏi cậu cái này, lập tức trả lời cho tôi biết."

"Cậu có yêu tôi không?" Mặt không đỏ tim không đập hỏi, Kỉ Tình cũng không phát hiện chính mình lúc này giống như đang ức hϊếp một đứa bé.

Chỉ cần hắn gật đầu một cái, nhiệm vụ này liền đã có thể trực tiếp hoàn thành, game là dễ!

[........................] Ký chủ mơ mộng hảo huyền.

Nghe Kỉ Tình hỏi như thế, đầu óc xác thực đã trì độn, nên phản ứng đầu tiên của Cố Thừa Trạch cũng không phải là phát giận. Trái lại, lại chỉ ngoẹo đầu, tựa hồ có chút nghi ngờ đáp :"Không có."

"A Trạch không yêu anh rể." Tựa như sợ Kỉ Tình không tin, Cố Thừa Trạch còn nghiêm túc lặp lại lần nữa.

"....................." Giấc mộng chưa quá một phút liền đã phá toái, thần sắc trên mặt Kỉ Tình không khỏi đọng lại, chỉ cảm thấy thật phiền phức.

Mẹ ơi, đã qua hơn nửa tháng rồi, cái tên này vẫn không chịu yêu y, như vậy phải làm sao bây giờ? Y thật sự là không biết cách công lược người khác nha, đặc biệt là nam nhân.

"Cậu không yêu tôi?"

"Vâng."

"Thật?"

"Thật." Cố Thừa Trạch vô cùng chắc chắn gật đầu.

Sắc mặt mười phần không tốt, rốt cuộc, không kìm nén nổi nữa, nhân lúc Cố Thừa Trạch vẫn còn say rượu, Kỉ Tình đã nhấc chân, trực tiếp đem hắn đạp ngã xuống giường, giọng điệu có chút nghiến răng nghiến lợi.

"Không yêu thì đi chết đi." Dứt lời, Kỉ Tình liền mang theo đầy đầu mây đen nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng, tựa như thẹn quá thành giận, "rầm" một tiếng đóng cửa lại.

[........................]

Bước xuống lầu, sắc mặt Kỉ Tình vẫn đen như đáy nồi, môi mỏng mân khẩn thành một đường thẳng, có cảm giác như một quyền đánh vào trên bông, không đau không ngứa.

Đi đến bên sofa, y liền không chút hình tượng nằm dài lên trên. Nhưng nhớ lại bộ dạng khi nãy của hắn, lửa giận vẫn không ngừng dâng lên.

Không yêu liền không yêu, trả lời quả quyết như vậy làm gì?

Đúng lúc này, ngay khi Kỉ Tình còn đang nghẹn khuất, điện thoại nằm ngay trên đỉnh đầu của y lại bỗng dưng vang lên.

Cũng không ngồi dậy, Kỉ Tình trở tay liền cầm lấy ống nghe, trước không trả lời, mà là chờ người ở đầu dây bên kia nói chuyện.

"Alo, Thừa Trạch, em..."

Vừa nghe thấy giọng nói cất lên, Kỉ Tình liền không chút do dự đem ống nghe gác trở về, trực tiếp ngắt máy.

Không được quang minh chính đại đánh Cố Thừa Trạch, cũng không thể cùng Cố Thiên Thiên nhiều lời, đây liền là hai quy tắc mà Kỉ Tình tự đặt ra cho mình.

Lúc này, ở đối diện, sau khi Kỉ Tình ngắt máy, Cố Thiên Thiên vẫn còn đang giữ nguyên tư thế nhìn xem điện thoại, ngây ngẩn cả người.

Nhưng cũng không suy tư quá lâu, nàng ngay tức khắc liền đã bấm gọi vào số di động của Cố Thừa Trạch. Chỉ là không ngờ rằng, cư nhiên lại không thể liên lạc được.

"Thằng nhóc này thế nào rồi?" Vốn chỉ muốn hỏi thăm chuyện của Kỉ Tình, hắn đã xử lý thế nào. Nhưng hiện tại, Cố Thiên Thiên cảm thấy, chính mình có lẽ cần phải trở về một chuyến.

Bởi vì dạo gần đây, nàng cứ luôn cảm thấy tâm thần bất an. Giống như có chuyện lớn sắp xảy ra.

Sáng hôm sau, chậm chạp từ trên giường chuyển tỉnh, Cố Thừa Trạch chỉ cảm thấy đầu đau như nứt ra, vội vã đỡ trán, mới có thể từ từ ngồi dậy được.

"Ai..." Trên ngực đột ngột truyền tới cảm giác nhói nhói, làm Cố Thừa Trạch không thể không dời tay đi ôm lấy ngực. Chỉ vừa gỡ ra hai ba cúc áo, liền đã phát hiện trên ngực của mình hiện lên một vết bầm xanh.

"Đây là cái gì?" Tại sao thoạt nhìn lại giống như bị người đánh vậy chứ? Hơn nữa đối phương phải có bao nhiêu thù hận, mới có thể ra sức như vậy được?

Thế nhưng, lờ mờ nhớ lại, hôm qua bản thân giống như đã bình an vô sự về tới nhà, dọc đường cũng không bị ai đánh, Cố Thừa Trạch liền không khỏi bác bỏ suy nghĩ vừa hiện lên này, nảy sinh hoài nghi.

"Chẳng lẽ là tự mình quăng ngã, va trúng chỗ nào rồi?"

**Đúng vậy, là va trúng chân của sư tôn nhà ta.