Chương 15-1: Quần Chúng Online (15)

Khuynh Diễm nhìn Tần Ưu, thiếu niên cúi đầu, mái tóc gợn sóng che đi đôi mắt.

Cô đưa tay nâng cằm hắn lên, khuôn mặt yếu ớt hiện ra trong mắt Khuynh Diễm.

Giọt mồ hôi trong suốt vươn trên làn da trắng nõn, thiếu niên gương mặt đỏ bừng, ẩn đầy vẻ nhẫn nhịn và khó chịu.

Hắn cắn chặt môi, hàm răng ma sát trên cánh môi mềm mại, khóe mắt ửng đỏ, con ngươi như phủ lên một tầng nước mờ ảo mông lung.

Khuynh Diễm không tiếng động nhướng mày. Dáng vẻ này của Tần Ưu khiến cô thấy có chút thuận mắt.

Mềm mại yếu đuối lại cứng rắn quật cường, như con thỏ nhỏ đang cố vươn móng vuốt trước sư tử, nhưng kết cục vẫn là bị ăn sạch.

Hệ Thống cảm thấy sợ hãi. Kí chủ là biếи ŧɦái sao? Kí chủ không định thịt đại nhân vật lúc yếu ớt đâu đúng không? Nó tin tưởng kí chủ là một cô gái đứng đắn!!

Cả người Tần Ưu nóng hổi, bên trong như có ngọn lửa đang mãnh liệt cháy, chậm rãi thiêu đốt lý trí hắn.

Tần Ưu vô thức tiến đến dựa sát vào Khuynh Diễm, cô thuận tay đỡ lấy hắn, kéo hắn đứng dậy.

Cổ họng Tần Ưu thoải mái khẽ hừ một tiếng, giọng trầm thấp khàn khàn.

Tần Ưu bị chính tiếng hừ của hắn làm cho giật mình, lại cố kháng cự, giãy giụa muốn tránh khỏi Khuynh Diễm.

Móng tay hắn dùng sức bấm sâu vào vết thương trong lòng bàn tay, máu đỏ nhỏ giọt trên nền nhà trắng toát, nở rộ ra những bông hoa yêu dị.

"Ngoan một chút." Khuynh Diễm ghì chặt Tần Ưu, nhẹ giọng cảnh cáo.

Giọng nói này? Tần Ưu cố mở mắt quan sát, căn phòng chìm trong bóng tối, ánh sáng ngoài cửa sổ hắt vào, hắn mơ hồ nhìn thấy sườn mặt tinh xảo của một cô gái.

Tần Ưu không thể ngăn phản ứng thân thể, hắn chủ động tiến đến gần cô, mùi hương nhàn nhạt trên người cô khiến hắn thấy rất thoải mái...

Tần Ưu chán ghét chính mình.

Khuynh Diễm nhếch môi, tương đối hài lòng vì cuối cùng hắn cũng ngoan ngoãn nghe lời.

Cô vỗ vỗ lưng Tần Ưu trấn an. Không cần sợ hãi, chỉ cần ngoan ngoãn, ta sẽ không ngược đãi mi.

Hệ Thống: [...] Chủ nhân ơi, kí chủ là bà điên! Trứng nhỏ bất lực, không thể cứu đại nhân vật khỏi tay ác nữ!

Khuynh Diễm ôm Tần Ưu vào phòng tắm, định thô lỗ ném xuống theo thói quen. Nhưng cô chợt khựng lại, nhẹ nhàng dịu dàng cẩn thận đặt hắn vào bồn tắm.

Tiểu nha đầu thiện lương cô cũng khổ lắm, quẳng hắn thêm lần nữa, nhỡ hắn ăn vạ cô như hôm trước thì sao?



Khuynh Diễm bật đèn, ra ngoài rót một ly nước lạnh mang vào.

"Uống đi."

Tần Ưu kháng cự, lắc đầu tránh né.

Khuynh Diễm bực bội, siết chặt cằm hắn cưỡng ép rót vào.

Nước văng tung tóe, giọt nước trong suốt chảy qua chiếc cằm tinh xảo, dọc xuống yết hầu, lẳng lặng biến mất dưới lớp áo sơ mi trắng.

Choang!

Khuynh Diễm đập mạnh chiếc ly xuống nền gạch lạnh băng.

Ly vỡ vụn...

Thủy tinh văng thành từng mảnh...

Cô mất kiên nhẫn nhìn người nằm trong bồn tắm.

Thật phiền phức! Ta không thích mi giãy giụa! Mi phối hợp một chút không tốt sao?

[Kêu lên một tiếng cho gia nghe nào!]

Khuynh Diễm: "..." Hệ Thống, mi bị đứt sợi dây nào à?

[Lời thoại bình thường đều là như vậy nha kí chủ!]

"Cút về cho chủ nhân mi sửa chữa, ta không chấp nhận thứ bệnh hoạn như mi!"

[...] Tưởng nó thèm hầu hạ kí chủ biếи ŧɦái như cô chắc?

Khuynh Diễm siết chặt cằm Tần Ưu, thấp giọng hỏi: "Tỉnh táo chưa?"

Tiếng vỡ ly khiến Tần Ưu thanh tỉnh đôi chút, hắn đưa mắt nhìn Khuynh Diễm.

Là cô?

"Sở Khuynh Diễm?" Tần Ưu giọng khàn khàn, hắn cố đè nén để mình không phát ra thanh âm mờ ám.

"Còn nhận ra là tốt."

Khuynh Diễm thờ ơ nhìn Tần Ưu, đôi mắt an tĩnh của cô không một tia du͙© vọиɠ, nhìn xuyên qua hắn như đang nhìn một lớp không khí.

Đối diện với ánh mắt đầy hờ hững đó, Tần Ưu chợt thấy hoảng hốt, nhưng hắn cũng không rõ mình hoảng hốt vì điều gì.

Khuynh Diễm ngồi xuống, tách từng ngón tay đang ra sức đâm vào lòng bàn tay của hắn.

Cô mở nước nóng, xối từ chân lêи đỉиɦ đầu hắn. Từng giọt nước li ti thay phiên nhau chạm vào da thịt, khiến Tần Ưu vô thức rêи ɾỉ.

Nhưng nước rất nóng, hắn có cảm giác mình sắp bị lột mất một lớp da, vừa thoải mái lại vừa đau rát, làm hắn có chút chịu không nổi... Rồi nước trở nên lạnh dần, cuối cùng lạnh đến mức chỉ còn bóng tối vô hạn.

Nơi bóng tối cô tịch chỉ có một mình hắn...



Tần Ưu tỉnh dậy, đầu vô cùng đau nhức.

Hắn nhìn giường lớn mình đang nằm, dần dần nhớ lại chuyện đêm qua...

Hắn bị hạ thuốc!

Tần Ưu hoảng hốt lật chăn, mặc quần áo, vẫn là quần áo ngày hôm qua. Hắn nhẹ thở phào, khóe mắt liếc đến băng vải trắng trên tay, vết thương bị dao cắt đã được băng bó cẩn thận.

Sở Khuynh Diễm, là cô thật sao? Hay chỉ là ảo giác của hắn?

"Tỷ phu, anh dậy rồi." Thiếu niên đầu xanh đầu đỏ cười tươi rói mở cửa phòng: "Anh mau ăn sáng, à mà giờ đã là buổi trưa luôn rồi, em gọi đồ ăn trưa cho anh nhé!"

Tần Ưu nghi hoặc nhìn Lương Khải, người này trông rất quen mắt...

"Anh tìm Đại tỷ sao? Tỷ ấy đến trường rồi, Đại tỷ muốn trở thành học bá nên không thể trốn học được, chắc buổi chiều tỷ ấy sẽ quay lại tìm anh. Đại tỷ tốt với anh lắm, sẽ không bỏ mặc anh đâu." Lương Khải ríu rít đánh bóng hình tượng cho Khuynh Diễm.

Đại tỷ? Sở Khuynh Diễm?

Cô ấy quan tâm hắn, không bỏ mặc hắn? Thật sao?

Tần Ưu suy nghĩ rồi chợt thấy ảo não, người này chắc chắn là nói dối. Khuynh Diễm muốn trở thành học bá nên không thể trốn học? Lời này có bao nhiêu giả Tần Ưu là người rõ nhất.

Cô suốt ngày ngủ gật, thường xuyên cúp tiết, nghênh ngang làm theo ý mình, gây náo loạn khắp nơi, sẽ là người như không thể trốn học sao?

Nghĩ đến Khuynh Diễm, cô ấy luôn sinh động rạng ngời như thế, Tần Ưu nhẹ cong khóe môi. Nhưng chợt phát hiện ở đây còn có người, hắn liền giật mình thay bằng sắc mặt âm trầm.

Lương Khải hơi sợ hãi, tỷ phu lúc nào cũng khủng bố như thế. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu là hắn thì hắn cũng sẽ tức giận.

Hắn thấy Đại tỷ như kiểu ăn quỵt ấy! Lén lút ăn xong rồi bỏ con trai nhà người ta ở đây, không thèm ngó ngàng quan tâm.

Cùng là phận đàn ông với nhau, hắn cực kỳ cảm thông. Tỷ phu bị Đại tỷ ăn quỵt, cũng có một phần trách nhiệm của hắn.

Lương Khải diễn xong vở kịch bi thống trong nội tâm, lững thững ra ngoài gọi đồ ăn cho Tần Ưu.