Chương 1: Xuyên Qua Chịu Khổ Lưu Đày

Kinh thành tháng ba vốn dĩ là nơi chim oanh hót vang, cảnh sắc mùa xuân rực rỡ, thế nhưng giờ đây đã bị bao phủ bởi màn mưa rả rích suốt nửa tháng trời.

Ở một hẻm nhỏ hẻo lánh hướng đông nam kinh thành, khi nghe tiếng vó ngựa vang lên lọc cọc ngoài cửa, các hộ gia đình vội vàng mở toang cánh cửa bất chấp thời tiết giá lạnh.

Chỉ là vừa mới ló đầu ra ngoài cửa, nhìn thấy một đội lính sai cưỡi ngựa cao lớn hung hăng đi ngang cửa, bọn họ sợ hãi đến mức rụt đầu vào trong cửa, vội vàng đóng chặt cửa nhà.

Một đội người dừng ngựa trước căn nhà cuối cùng trong hẻm nhỏ. Một tên lính sai thấp bé đi đầu ra hiệu, tất cả xuống ngựa, tiến đến cửa lớn đóng kín, kiêu ngạo đá vào cánh cửa sơn màu và có lốm đốm bong tróc.

“Mở cửa! Mau mở cửa!”

Cánh cửa gỗ vốn đã cũ kỹ nay bị lực mạnh đẩy vào trong, rung lắc dữ dội.

Chỉ vài giây sau, cánh cửa kẽo kẹt mở ra.

Một lão giả hơn bốn mươi tuổi mở cửa cùng thanh niên cao lớn đứng bên cạnh, nhìn thấy tên lính hung hăng đứng trước cửa, sắc mặt liền thay đổi.

“Quan gia đến đây có chuyện gì?”

Lão giả khom lưng, nhìn người lính sai đá cửa ân cần đỡ quan sai xuống ngựa. Sau đó, lão dẫn theo thanh niên bên cạnh tiến lên vài bước, cúi chào quan sai một cách cẩn thận.

“Mộ Lương chính là người nhà ngươi?”

Tên quan sai hếch mũi lên trời, liếc nhìn hai người đang khom lưng trước mặt mình, hống hách bắt đầu hỏi chuyện.

Vừa nghe đến hai chữ “Mộ Lương”, lại liên tưởng đến những tin đồn rầm ran trên phố mấy ngày nay, khuôn mặt vốn đã hoảng hốt của lão giả giờ đây đã trở nên trắng bệch: “Mộ Lương đúng là đại nhi tử của tiểu nhân”.

“Hừ, vậy ngươi có thể cũng biết được đôi chút!”

Tên quan sai cầm đầu cất giọng the thé, tiếp tục nói: “Quân Tây Bắc ở biên cảnh chống giặc không lợi, khiến triều đình ta tổn thất thảm trọng, Mộ Lương là thiên phu trưởng của quân Tây Bắc, trách nhiệm nặng nề không thể trốn tránh.”

Nói rồi, quan sai chắp tay, cung kính cúi đầu về hướng hoàng thành.

Hắn lại tiếp tục cười nhạo lão giả nói: “Nghe lời các lão nhân từ, không tru di cửu tộc các ngươi, chỉ phạt cả nhà lưu đày đến biên cương Tây Bắc, đã là nhân từ!”

Nói xong, quan sai liền ra hiệu cho cấp dưới bắt đầu lục soát nhà cửa.

Mặc dù gia đình họ Mộ ở kinh thành cũng chỉ là một gia đình bình thường không khác gì mấy so với những gia đình bình dân khác, nhưng chân muỗi cũng là thịt, phải không nào?

Nghe các lão nói, hiện giờ quốc khố thiếu hụt, hắn dẫn người lục soát nhà cửa cũng chỉ là làm theo nhiệm vụ.

Hơn mười tên lính xông vào sân, lão giả đứng ở cửa lảo đảo vài bước, suýt nữa ngã quỵ.

Thanh niên đứng sau hắn nghiến chặt hàm răng, nắm chặt tay. Hắn biết rõ đại ca của mình và những binh lính Tây Bắc kia, lần này thất bại ai cũng biết là do triều đình chậm trễ không phái quân tiếp viện, không cấp lương thảo và vũ khí.

Thời gian dài chịu đói rét, tay không tấc sắt, các tướng sĩ cùng những người dân vẫn chiến đấu ngoan cường, người Hồ ỷ có sức khỏe, khinh thường quân ta. Cho dù Thiên Vương lão tử giáng trần cũng không thể xoay chuyển được cục diện này!

Hắn tức giận đến mức muốn xông lên đấm cho bọn sai dịch mỗi tên một quyền, đánh cho đầu chúng nở hoa.

Nhưng vừa ngẩng đầu nhìn thấy người cha già sắp ngã, hắn vội tiến lên đỡ một phen.

Chờ hai cha con quay lại, bọn sai dịch đã đi vào trong viện như một lũ thổ phỉ.

Bọn chúng có mấy người quay cuồng trong sân, có mấy người vào đại sảnh, còn có hai người kéo rèm vải xuống sân bên trái phòng bếp.

Năm người còn lại gỡ dao bên hông xuống, khống chế hai cha con.

“Mau lên!”

Tên quan sai cầm đầu đứng trong sân, khoanh tay trước ngực, vẻ mặt kiêu căng nhìn gia đình này bị thuộc hạ của hắn lôi ra từdđại sảnh và trong phòng.

Lúc này, không ai phát hiện ra một bà tử cùng một nữ nhân mảnh khảnh hơn 20 tuổi đang dìu dắt một cô bé yếu ớt đã mở mắt.

Mộ Cửu bị tiếng ồn ào trong phòng làm cho choáng váng, nàng mở mắt và nhận ra mình đang ở một nơi xa lạ.

Những người mặc trang phục sai dịch cổ đại đang lục tung căn phòng này.

Bị sai dịch lôi kéo, nam nữ và trẻ em đều ăn mặc kiểu cổ trang?

Rõ ràng một lúc trước, nàng còn ở Viện nghiên cứu nông nghiệp kiêm chăn nuôi khu vực Tây Bắc Trung Quốc.

Vì 6 năm trước, một đất nước nhỏ bé vô liêm sỉ đã thực hiện hành động lén xả nước thải tại khu vực biển Hoa Đông, bất chấp sự phản đối của cộng đồng quốc tế.

Sau nhiều năm chịu ảnh hưởng của biến đổi khí hậu toàn cầu, các đại dương trên thế giới, đặc biệt là một số nước giáp ranh đang bị ô nhiễm bởi nước bẩn. Thái Bình Dương và các ao hồ nước ngọt ở khu vực Đông Nam Á đang bị nhiễm độc bởi kim loại nặng và các chất phóng xạ.

Vì an toàn của người dân, toàn bộ người dân trong nước di chuyển đến khu vực Tây Bắc và Tây Nam tương đối an toàn.

Do khu vực Tây Nam quá cằn cỗi, chính phủ đã thành lập một cơ sở nghiên cứu siêu lớn ở khu vực Tây Bắc tương đối an toàn, nơi có điều kiện thích hợp hơn cho phát triển nông nghiệp và chăn nuôi, chuyên nghiên cứu kỹ thuật nâng cao năng suất nông nghiệp và chăn nuôi.

Mộ Cửu, một tiến sĩ sau đại học chuyên ngành nông nghiệp và chăn nuôi của trường đại học hàng đầu quốc gia, đương nhiên được quốc gia sắp xếp đến cơ sở nghiên cứu siêu lớn này để tiến hành nghiên cứu.

Do ngày đêm làm thí nghiệm, một cơn tụt huyết áp khiến nàng choáng váng, toàn thân toát mồ hôi lạnh. Chớp mắt, nàng không biết đã đến đây như thế nào?

Mộ Cửu lắc lắc cái đầu còn hơi choáng váng, một mớ ký ức xa lạ dung hợp trong đầu nàng.

Mộ Cửu, kiếp trước là một cô gái 30 tuổi chưa lập gia đình, nhưng lại xuyên không đến Đại Thịnh triều và nhập vào thân xác một bé gái mười tuổi cùng tên chết vì bệnh sốt.

Nhưng vận may của nàng thật quá tệ, vì sao vừa xuyên qua đây, nàng đã phải cùng cả nhà bị lưu đày?

Nghĩ đến cả nhà, Mộ Cửu nhìn lướt qua những người đang bị sai dịch đuổi ra giữa sân với vẻ mặt vô cùng hoảng hốt. Ngay lập tức, những tin tức về người trong nhà bé gái hiện lên trong đầu nàng.

Ông nội của nguyên chủ tên là Mộ Thắng, năm nay bốn mươi bảy tuổi, cũng là chủ gia đình nhà họ Mộ.

Khi còn trẻ, Mộ lão gia đã học võ thuật nhiều năm, thời trẻ cũng từng đi theo tiêu cục áp tải tiền bạc vào nam ra bắc hơn mười năm. Việc này không chỉ giúp ông có nhiều kiến thức hơn so với người dân bình thường, mà còn giúp ông dựa vào tiền bạc kiếm được từ việc áp tải để mua nhà ở kinh thành tấc đất tấc vàng.

Lúc này, lão giả mặc một bộ quần áo ngắn màu xám. Tuy gia đình gặp đại nạn, đôi mắt luôn kiên nghị của ông khó nén được sự hoảng loạn, nhưng tấm lưng rộng lớn của ông vẫn hiên ngang như cây tùng bách.

Lão không thể loạn, lão rối loạn, cái nhà này cũng chịu đựng không nổi!

Lúc này lão một tay lôi kéo một tiểu hài bốn năm tuổi, sau đó đem hai nam hài có chín phần giống nhau gắt gao ôm vào bên mình.

Bà nội của nguyên chủ tên là Vương Ngọc Trân, năm nay bốn mươi lăm tuổi. Bà lấy Mộ lão gia từ năm mười sáu tuổi và sinh cho ông hai nhi tử và một nữ nhi.

Đại nhi tử là Mộ Lương, cha của nguyên chủ . Nhị nhi tử là Mộ Xung. Tiểu nữ nhi là Mộ Nguyên Hương.

Vương Ngọc Trân quản lý việc ăn mặc, ngủ nghỉ cho cả nhà. Bà cũng là người làm việc nhanh nhẹn. Trong sinh hoạt hàng ngày, bà tuy có phần cứng rắn, nhưng cũng không hà khắc với con dâu, đối với các con cháu càng thêm yêu quý.

Mộ Lương năm nay hai mươi tám tuổi, đã đi tòng quân ở Tây Bắc Đại Thịnh được sáu năm. Hiện tại hắn đang giữ chức Chỉ huy sứ ngàn hộ quân Tây Bắc. Do chiến tranh ở Tây Bắc những năm nay căng thẳng, và Tây Bắc cách kinh thành hơn 3000 km, nên trong sáu năm qua, hắn chỉ liên lạc với gia đình bằng thư từ.

Con dâu cả Hứa Nhu Hứa Thị tuổi tác tương đương với cha của nguyên chủ. Sau khi gả cho Mộ Lương, nàng đã sinh cho hắn một nữ nhi và hai nhi tử. Nữ nhi đầu lòng Mộ Cửu năm nay mười tuổi. Hai nhi tử Mộ Lan Tu và Mộ Lan Đình là sinh đôi, năm nay đều năm tuổi.

Từ khi Hứa Nhu mang thai cặp song thai này, Mộ Lương đã đi tòng quân. Do đó, cặp song sinh này từ khi sinh ra đến nay vẫn chưa gặp qua cha của mình.

Nhị nhi tử Mộ Xung năm nay hai mươi ba tuổi, dáng người cao to, từ nhỏ đã theo Mộ lão gia tử luyện tập võ thuật, trời sinh sức khỏe phi thường. Hắn thường đi bán các loại dao, kéo, dụng cụ gia đình cho một cửa hàng nhỏ ở kinh thành.

Nữ nhi nhỏ nhất Mộ Nguyên Hương năm nay mười sáu tuổi, dung mạo xinh đẹp thanh tú, tính cách ôn nhu, an tĩnh, và là một người chăm chỉ.

Ngoài việc làm việc nhà và nữ công gia chánh, ở nhà nàng thường xuyên giúp đỡ đại tẩu chăm sóc ba hài tử.

Hiện tại, nàng đã đính hôn với Lữ Kiệt, nhi tử út của gia đình họ Lữ, cách nhà nàng một con đường.

Hai nhà đã bàn bạc xong, chỉ đợi sang năm Lữ Kiệt thi đỗ tú tài thì sẽ thành hôn.