Chương 1: Tôi đã trở lại

Tây Thành vào đầu tháng 7.

Nhiệt độ không còn mát mẻ như trước nữa.

Vừa có gió thổi, từng hơi thở nóng phả vào mặt, như thể được dẫn vào lò nung nhiệt độ cao.

Lâm Chí Bạch đạp xe đi qua những con đường đầy những đôi chân trắng trắng nõn, nhưng trong mắt lại không hề có chút ấn tượng nào.

Sau một thời gian ngắn ngủi sợ hãi và bối rối, Lâm Chí Bạch đã chấp nhận sự thật rằng mình đã được tái sinh.

Trở lại sau kỳ thi tuyển sinh Đại Học.

Sử dụng cải tiến, địa vị và là việc chăm chỉ, có thể sau 10 năm chắc chắn có một công việc tốt.

Chỉ là Lâm Chí Bạch có chút hận thù.

Nếu có thể tái sinh sớm hơn hai năm, có lẽ anh đã có thể ngăn chặn thảm kịch xảy ra.

Không, chắc chắn là có thể

………..

Lâm Chí Bạch.

Sau khi dễ dàng tìm được tầng của mình, lấy ra một chìa khoá dưới tấm thảm ở cửa, mở cửa ra sau đó thì thầm với căn phòng trống.

“Tôi đã trở lại.”

Không ai trả lời.

Sau khi mở cửa thì không có ai cả, chỉ có những chai Coca trống rỗng được rải rác cùng những thứ khác chưa dọn dẹp cùng phòng khách.

Nhìn cảnh tượng trước mắt, Lâm Chí Bạch im lặng mất mười giây, sau đó mới chậm rãi đến phòng khách thu dọn đồ đạc.

Nắng chiều phảng phất.

Những tấm tôn màu xanh tự động chuyển động mà không có gió, và những tia nắng phản chiếu qua tấm rèm trên sàn làm chúng lốm đốm.

………

Tái sinh thực sự là một điều tốt.

Lâm Chí Bạch sâu thẳm nhìn cảnh vật trước mắt, dù có địa vị giàu sang nhưng không có hạnh phúc.

Sau cuộc nói khướt, du͙© vọиɠ được bộc lộ nhưng sau đó là nỗi đau đớn vô tận.

Lúc này, tình cảm gia đình hay tình yêu đều trở nên vô cùng quý giá. Nhưng Lâm Chí Bạch lại không có hai thứ này.

Tuổi trẻ ai cũng có những khó khăn nhất định, Lâm Chí Bạch cũng không ngoại lệ.

Hiện tại ông trời đã chọn nhường cho một cơ hội tái sinh, Lâm Chí Bạch đương nhiên không muốn bỏ lỡ.

Hết tiền có thể kiếm lại, dựa vào kinh nghiệm hiện tại về kiếp trước thì tiền bạc không thành vấn đề.

Điều quan trọng nhất là những người nhất định, những người nhất định trong ký ức của tôi.

Nếu tôi bỏ lỡ nó, tôi thực sự bỏ lỡ nó….

Đó là tất cả.

Lâm Chí Bạch ngồi trên sofa trầm mặc hồi lâu, ánh nắng gay gắt ngoài cửa sổ đang dần chuyển động.

—------------------

“Chuông leng keng”

Chiếc điện thoại mới nhất của Iphone đột nhiên reo lên, mang suy nghĩ của Lâm Chí Bạch trở về hiện thực.

Sau khi nhấc máy, một giọng nói quen thuộc đã lâu không nghe vang lên.

“Lâm Chí Bạch, trời trở lạnh rồi, sao cậu không đi chơi bóng.”

Người nói là Lưu Bình - bạn thân nhất của Chí Bạch trong ba năm trung học.

Anh chàng này cực kỳ gầy, cao và đen. Nên Chí Bạch thích gọi anh ta là Cường gầy.

Đương nhiên, chỉ có Lâm Chí Bạch mới có thể gọi cái tên này, nếu học sinh khác gọi mèo như vậy. Lưu Bình nhất định sẽ xinh xắn, xắn tay áo đánh cho một trận.

“Sao cậu không nói gì, tôi đang ở dưới nhà cậu rồi, xuống nhanh đi!”

Đang tìm kiếm âm thanh, Lâm Chí Bạch rảo bước tới cửa sổ nhìn xuống.

Tôi nhìn thấy một anh chàng gầy và cao đang vẫy tay về phía cửa sổ.

Sau đó anh quay lại cười với bức ảnh đen trắng treo trên tường phòng khách nhẹ nhàng nói:

“Mẹ và Bố”

“Tôi ra ngoài chơi bóng”

—------

—------

Năm 2014, nền kinh tế Tây Thành tăng nhanh chóng.

Bốn năm sau, Tây Thành chính thức hiện đại hoá thành phố.

Mặc dù GDP bình quân đầu người rất cao nhưng số lương lại không như mong đợi, và vẫn còn một khoảng cách đáng kinh ngạc với Tô Châu và Thượng Hải gần đó.

Lâm Chí Bạch thực ra không có nhiều cảm giác với Tây Thành có lẽ vì cái chết của thân thể. Lâm Chí Bạch sau khi tốt nghiệp cấp 3 đã rời khỏi Tây Thành, ngoại trừ việc hằng năm trở về thăm cha mẹ thì rất ít khi trở về.

Suy cho cùng, một biểu tượng thành phố kèm theo một chút ký ức.

……

Đã hơn 10 năm troi qua thành phố này không phải chịu nhiều sự thay đổi, kiến trúc đô thị và môi trường vẫn như trong ký ức của tôi.

“Lâm Chí Bạch, cậu sao vậy, tôi cảm thấy hôm nay có chuyện gì sao?”

Nhìn cậu bạn đang im lặng của mình, Lưu Bình bối rối nói :

“Cậu buồn vì lời tỏ tình với Tần Như Nguyệt bị từ chối hôm qua à?”

“Tôi nói cho cậu biết, không phải trong lớp ta có những cô gái xinh đẹp khác à”

Tần Như Nguyệt

Cái tên quen thuộc này như đánh vào lòng Lâm Chí Bạch.

Mặt hồ lúc này tĩnh lặng, không có sóng.

Tuổi trẻ.

Mỗi chàng trai trẻ đều có Bạch Nguyệt Quang của riêng ở trong lòng.

Và có gái xinh đẹp thích buộc tóc đuôi ngựa, với hai má lúm đồng tiền đã thu phục tuổi trẻ của Lâm Chí Bạch.

Hai người lớn lên cùng nhau, từ mẫu giáo đến cấp 3 rồi vào Đại học.

Có thể nói, ký ức nửa đời đầu của Chí Bạch đều xoay quanh cô gái này.

Họ cùng nhau đi học, ăn uống và mua sắm.

Vào những ngày mưa, Lâm Chí Bạch luôn đứng cầm ô đợi cô ở dưới tầng.

Khi cô bị bệnh, Lâm Chí Bạch sẽ đạp xe đi khắp phố tìm hiệu thuốc mua thuốc cho cô.

Nếu dùng từ ngữ thật để miêu tả tình cảm hai người thì đó sẽ là: tình bạn thuở nhỏ.

Ở thời đại học thuật ngữ “cẩu lương” vẫn chưa đồng nghĩa với tình bạn, đôi tình nhân chưa hài lòng với tình bạn và chưa bị thế giới đánh thức, vẫn là một câu chuyện tình cảm mơ hồ và cảm động.

Lâm Chí Bạch coi việc anh và Tần Như Nguyệt đến với nhau là điều đương nhiên, và sẽ trở thành một cặp khiến mọi người ghen tị.

Vì vậy sau khi tốt nghiệp trung học, Lâm Chí Bạch nóng lòng muốn bày tỏ tình yêu của mình với Tần Như Nguyệt.

Nhưng điều tôi nhận lại được là:

“Cậu biết đấy, tôi không có ý định yêu đương bây giờ.”

Lâm Chí Bạch chỉ cười cũng không quan tâm, chỉ nghĩ rằng cô gái này quá xấu hổ để chấp nhận.

Sau đó

Họ học cùng trường đại học, thục ra với kết quả thi của Lâm Chí Bạch anh có thể vào một trường tốt hơn, chỉ muốn cùng trường với Tần Như Nguyệt nên anh đã chọn cùng trường với cô.

Trong sự nghiệp đại học bốn năm của mình, Lâm Chí Bạch đã từ chối vô số lời tỏ tình chỉ để có thể được bảo vệ Tần Như Nguyệt của mình.

Mãi cho đến khi tốt nghiệp đại học, anh mới thấy thời cơ đã chín muồi để tỏ tình lần nữa.

Nhưng kết quả anh vẫn không được nhận lại câu trả lời tích cực đến từ cô với giọng nói nhẹ nhàng:

“Cậu biết đấy, tôi sắp đi nước ngoài với bố mẹ.”

Sau đêm đó, Lâm Chí Bạch đột nhiên tỉnh lại.

Không chút buồn bã nào, tôi cảm thấy mình đã ngộ ra được nhiều điều trong chốc lát.

Có lẽ tôi mệt rồi.

Có lẽ đó là sự tê liệt.

Anh không biết liệu mình có thật sự thích Tần Như Nguyệt hay không, hay cô chỉ tình cờ xuất hiện trong cuộc đời anh ngay lúc anh thiếu thốn tình yêu nhất.

Lâm Chí Bạch không hề thuyết phục cô ở lại, cũng không nói gì đến việc cùng cô ra nước ngoài, hai người nhẹ nhàng vẫy tay tạm biệt.

Sau đó cô gái xinh đẹp thích buộc tóc đuôi ngựa, với hai má lúm đồng tiền quả lê này biến mất khỏi thế giới Lâm Chí Bạch như một cơn gió.