Chương 1: Đoạn Tâm

Leng kengggg

Chùy thủ rơi trên nền đất tạo ra tiếng vang chua chát. Vương tướng quân quỳ trên mặt đất, tay ôm vết thương, mắt mở to nhìn vị quân vương trẻ tuổi trước mặt.

"Bệ hạ...ngài thật sự muốn gϊếŧ thần sao..."

"Ngươi mưu đồ tạo phản muốn một tay che trời, hãm hại trung lương, giam lỏng hoàng thân, bức tử Huyên Nhi của trẫm, ép trẫm làm chuyện đồϊ ҍạϊ với ngươi...Ngươi tội ác tày trời, người người đều muốn tru diệt..."

"Bọn chúng có ý xấu với ngài, đáng chết. Nàng ta phản bội ngài, đáng chết. Giang sơn này là của ngài, thần thề chết trung tâm thủ hộ, một chút cũng không tơ tưởng đến"

"Hay cho Vương Tướng Quân đến lúc này còn hoa ngôn xảo ngữ mê hoặc trẫm.

Ngươi nói bọn họ có ý xấu với ta vậy ngươi thì sao?

Ngươi ép buộc trẫm khuất phục dưới thân ngươi là trung tâm của ngươi sao?

Cấm trẫm lập hậu cung, muốn trẫm đoạn tử tuyệt tôn là thủ hộ của ngươi sao?"

"Bệ hạ...

ngài có từng yêu thích thần chút nào không..."

Quỷ vương trận mạc lúc này còn đâu tư thế oai hùng, cũng chỉ là một kẻ si tình dại dột, toàn tâm toàn ý yêu thương một người chỉ mong đổi lại một chút động lòng từ đối phương.

"Đời này kiếp này trẫm chỉ yêu Huyên Nhi.

Trẫm hận không thể sớm một chút gϊếŧ chết ngươi báo thù cho nàng, kẻ đoạn tay áo như ngươi thật ghê tởm, ngươi lại còn dám mơ mộng trẫm yêu thích ngươi?

Thật nực cười..."

Vương tướng quân ngửa mặt lên trời cười lớn, nộ hỏa công tâm phun ra búng máu đỏ tươi rồi ngã xuống...

Lúc này cửa đại điện bị đạp tung, binh lính giáo gươm sáng bóng tràn vào, đi đầu là người nam nhân thân mang long bào, đầu đội kim miện, vừa bước vào đã vỗ tay tán thưởng.

"Thật là chân tình cảm động trời xanh nha. Vương tướng quân uy danh chấn nhϊếp tứ quốc nay lại quỳ rạp như một con chó dưới đất. Tư vị Đoạn Tâm có phải rất tuyệt diệu không?" Tương Thân Vương đắc ý cười to.

Vương Nhất Bác không phải ngươi tài giỏi lắm sao? cuối cùng cũng chết dưới tay ta mà thôi.

"Hoàng thúc người đây là muốn làm gì? Mặc long bào chính là tử tội mưu phản, người lập tức cởi ra cho trẫm". Tiêu Chiến hoảng sợ. Tại sao vị hoàng thúc trước giờ hiền từ nhân ái lại trở nên xa lạ thế này.

Trên đời này ta chỉ còn hoàng thúc là thân nhân duy nhất, luôn tôn kính người như phụ thân, người sao lại muốn mưu phản.

Sao có thể như vậy?

"Tiểu nhi ngu ngốc. Ta thí huynh, sát đệ, mưu tính bao năm chỉ vì ngai vàng này. Vậy mà phải ôm hận nhẫn nhịn.

Ngươi lại là cái thá gì có thể ngồi lên đó?

Nếu không phải có Vương Nhất Bác phò trợ ngươi có thể đăng cơ?

Y vì ngươi gϊếŧ gà dọa khỉ, trấn áp văn võ bá quan.

Vì ngươi đánh đông dẹp bắc thuần phục chư hầu.

Vây cánh của ta cũng bị hắn liên tục cắt đứt.

Cũng còn may kẻ ngu si như ngươi ta chỉ nói vài câu là bị dỗ xoay quanh.

Có tấm chắn tình thân của ngươi bảo hộ y không làm gì được ta, nhưng ta lại có thể ly gián khiến ngươi nghi kỵ y.

Chỉ cần một mạng của Lục Huyên cũng đủ gieo cho ngươi hận thù.

À, Lục Huyên chính là người của ta, nếu cô ta còn sống có lẽ ta sẽ lập cô ta làm phi tần, hầu hạ còn rất tốt đâu. Tiếc là cô ta không có phúc phần này. Nhưng lại có thể làm cho ngươi chính tay đâm Vương Nhất Bác thì mạng cô ta chết đáng giá thật.

Haha giờ thì còn ai có thể ngăn cản được ta nữa..."

Tiêu Chiến khụy xuống đất, những lời nói kia như hàng vạn lưỡi dao đang lăn trì trên cơ thể.

Ta đã làm gì thế này? Người mà ta hết mực tôn kính, trân quý lại muốn dồn ta vào chỗ chết.

Kẻ mà ta khinh khi, oán hận lại chân tâm bảo hộ ta.

"Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác...ngươi tỉnh lại có được không, ta sai rồi...sai rồi"

Tiêu Chiến lay lay người kia, những hình ảnh bao năm qua bên nhau như đèn kéo quân chạy qua trong đầu.

Trong đôi mắt ngươi luôn chỉ có mình ta...ta lại vô tình chưa từng một lần nhìn thẳng vào đôi mắt ấy...

"Đây là lần đầu tiên Bệ Hạ gọi thẳng tên thần..." Vương tướng quân mở mắt, từ từ ngồi dậy.

Người vừa lên tiếng, loạn thần tặc tử trong đại điện toàn thể hoảng hốt, Tương Thân Vương la hét như điên loạn.

"Sao có thể, sao ngươi có thể còn sống? Đoạn tâm là kịch độc không có thuốc giải, khi độc phát tác tâm như đao cắt, đau đớn đến chết. Ta đã bôi chất độc lên chùy thủ, sao ngươi có thể không sao?"

"Ngươi đã quên sư phụ ta là ai? chút độc dược cỏn con này mà cũng muốn lấy mạng ta?

Nếu ta không diễn diễn bệ hạ làm sao thấy được bộ mặt thật của ngươi đây. Tiêu Tương ngươi vẫn là xuống hoàng tuyền tiếp tục xuân thu đại mộng của mình đi...

Tương Thân Vương mưu phản ý đồ hành thích bệ hạ, kẻ nào vì đại nghĩa tiêu diệt phản tặc ban thưởng chức tước bổng lộc, kẻ nào buông giáo quy hàng tha cho tội tử, kẻ nào ngoan cố tru di cửu tộc"

Lời đại tướng quân vừa nói ra có hơn phân nửa binh sĩ chuyển hướng giáo về phía Tiêu Tương. Số thân sĩ ít ỏi còn lại tay chân run rẩy không còn chút ý chí chiến đấu chỉ muốn bỏ giáo quy hàng.

"Y chỉ có một mình, lập tức gϊếŧ hắn gϊếŧ y. Ta cho các ngươi tiền tài, quan tước, mỹ nữ...

Đừng để y lừa dối, y chắc chắn đã bị thương. Xông lên gϊếŧ y đi..."

Lúc này một đội tinh binh ập vào đại điện, lập tức bày ra trận thế bảo hộ bệ hạ và đại tướng quân.

Tương Thân Vương nhìn thấy khung cảnh này đã hoàn toàn tuyệt vọng.

Xong rồi, tất cả kết thúc rồi,

Thanh Long quân ở đây thì dù người của hắn có đông hơn 10 lần cũng chỉ làm họ tốn thêm chút thời gian tàn sát mà thôi.

"Gϊếŧ hết không tha" Vương Nhất Bác ra lệnh, chỉ một câu nói thôi lại hiển lộ toàn bộ uy nghi của vị đại tướng.

Đây cũng là một mặt mà Tiêu Chiến chưa từng nhìn thấy trước đây.

Vương Nhất Bác trước mặt Tiêu Chiến từ trước đến giờ luôn là nhường nhịn, thần phục, toàn tâm toàn ý vì hắn suy nghĩ.

Tống thượng thư giữa đại điện chỉ trích hắn nhu nhược yếu đuối không xứng làm vua, lập tức bị Vương Nhất Bác chém chết.

Khi đó hắn nói: Ngươi trừ chém chém gϊếŧ gϊếŧ còn biết làm gì? chính là một kẻ thất phu dã man.

Về sau khi vào cung Vương Nhất Bác không còn mang kiếm, vài lần gặp phải ám sát, thương thế nghiêm trọng, cửu tử nhất sinh.

Trước cổng Hoàng cung, toàn thể văn võ bá quan và dân chúng chào đón Vương tướng quân dẹp loạn Đông Liêu khải hoàn trở về, y vui vẻ quỳ xuống bái lạy tung hô vạn tuế. Khi đó hắn nói: Vết thương trên mặt ngươi thật ghê tởm, trẫm nhìn thấy là sợ hãi, tiệc mừng công không cần thiết tổ chức ngươi lui đi.

Sau đó Vương Nhất Bác luôn mang theo mặt nạ, đêm khuya tắt hết đèn mới dám tháo mặt nạ đến tìm hắn, sáng hắn còn chưa tỉnh đã sớm rời đi.

Ngày Lục Huyên chết, hắn ôm xác nàng ta rất lâu, đau thương khổ sở, y biết hắn hận y vẫn luôn bồi bên cạnh, một bước cũng không rời không bỏ...

Khi đó hắn nói: Đời này trẫm chỉ yêu mình Huyên Nhi, chỉ có nàng ấy xứng đáng làm hoàng hậu của trẫm. Ngươi so với nàng ấy một ngón tay cũng không bằng, ngươi so với nữ nhân toàn thiên hạ đều kém cỏi.

Ngươi có giỏi thì gϊếŧ toàn bộ nữ nhân trong thiên hạ, dù ngươi có làm được ta cũng không bao giờ ban danh phận cho ngươi. Ngươi mãi mãi chỉ là thế thân của nàng ấy mà thôi...

Vương Nhất Bác từ đó đã không bao giờ còn nở nụ cười...

...

Chuyện cũ hiện lên trong đầu, từng việc từng việc đều nhắc nhở Tiêu Chiến hắn có bao nhiêu ngu ngốc, khốn nạn và đã thương thấu tâm can người kia bao nhiêu...

"Vương tướng quân...ta...ta..." ta hối hận rồi...ta xin lỗi...ta muốn bù đắp cho ngươi...

Vương Nhất Bác quay qua nhìn bệ hạ, y đã đến tận cùng, nội lực cả đời dùng áp chế độc dược đều đã tiêu hao hết. Thất khiếu y đổ máu, ngã xuống...

Bệ hạ đang ôm lấy y, bao năm nay ngài ấy chưa từng làm vậy, ngài còn gọi tên y, hình như còn rất lo lắng cho y...

Y nghe thuộc hạ gào thét xông đến, cố quơ tay ngăn bọn họ đến gần, bệ hạ không thích kẻ mang kiếm, y vẫn luôn nhớ rõ...

Y vói tay vào người lấy ra binh phù, trao vào tay bệ hạ.

Tay y còn dính máu, ngài ấy chắc hẳn rất ghê tởm, nhưng cho y lớn mật lần này thôi, cho y nắm lấy tay ngài lâu một chút...

Sợ rằng đã không còn cơ hội nào nữa...

"Thanh Long quân nghe lệnh...trung tâm tới tử, thủ hộ bệ hạ, thủ hộ Khánh quốc". Y nắm tay bệ hạ cầm binh phù giơ cao, khàn khàn khó nhọc lên tiếng. Dù có chết y cũng phải bảo đảm cho ngài một đời bình an.

"Thề trung tâm tới tử, thủ hộ bệ hạ, thủ hộ Khánh quốc". Tiếng hô vang dội đại điện, binh lính quỳ bên dưới đều rơi nước mắt.

Chiến thần của bọn họ, huynh đệ của bọn họ sắp rời xa bọn họ rồi.

Y quay sang nhìn người trong lòng mình, cố gắng thì thào.

"Bệ hạ, có bọn họ bảo hộ sau này không còn ai dám thương tổn ngài, ép buộc ngài..." Kẻ có ý xấu với ngài đều đáng chết...ta cũng đáng chết...

"Vương Nhất Bác ngươi đừng nói nói, thái y lập tức đến, ngươi chờ chờ một chút..."

"Bệ hạ, sau này người có thể lập hậu cung, có thể sinh thật nhiều hoàng tử, công chúa..."

"Trẫm lập ngươi làm hậu được không? ngươi cố thêm một chút, ngươi sẽ không có việc gì..."

"Thần mệt rồi...

yêu ngài thật sự rất khổ...

kiếp này toàn tâm toàn ý vì ngài...

kiếp sau...

chỉ mong không bao giờ gặp lại..."

Những tia nắng đầu tiên chào ngày mới, nội loạn đã chấm dứt, Tương thân vương và đồng đảng đều bị tại chỗ hành quyết nhưng chiến thần của Khánh quốc cũng vào sự kiện ấy ngã xuống...

Vị hoàng đế trẻ tuổi vẫn ôm lấy xác chiến thần, tay vuốt ve khuôn mặt đã rất lâu chưa được nhìn đến.

Thì ra Vương tướng quân lại dễ nhìn như vậy, vết sẹo kia cũng không khó coi, ngược lại làm khuôn mặt thêm phần anh khí uy nghiêm.

Chỉ tiếc là dù bệ hạ có làm gì người kia vĩnh viễn không thể nào đáp lại được nữa.

"Vương Nhất Bác, kiếp này ta nợ ngươi mạng sống, ta trả lại cho ngươi được không...

kiếp này ngươi cướp mất tim ta, kiếp sau dù chân trời góc biển ta cũng tìm ngươi đòi lại..."

Tiêu Chiến nhặt lên chùy thủ, đâm thẳng vào trái tim mình...

Đoạn tâm đoạn tâm...tâm này cho ngươi thì làm sao đoạn...

Đoạn tâm đau cũng không bằng đoạn tình đau.

Chỉ nguyện kiếp sau đừng thành người xa lạ...

Yêu, hận, tình, thù ai nói rõ được

Ta làm ngươi đau hay tự làm mình đau?

.......

Phòng bệnh trắng xóa, trên chiếc giường duy nhất trong phòng nằm một người thanh niên trẻ tuổi.

Tiêu Chiến từ từ mở mắt ra, cảm nhận đầu đau đớn vô cùng, khung cảnh xung quanh lại hoàn toàn xa lạ: Ta vẫn chưa chết sao?

----------