Chương 7: Tỷ Là Chiếc Định Thép Nhỏ Sáng Bóng

Huệ phi nương nương cũng sửng sốt, bà liếc Lãnh Băng Cơ: “Phong Vân rất hiếm khi vào cung, có chuyện gì chăng?

“Thẩm thế tử nói do lão thái quân không được khoẻ, các đại phu trong phủ đều bó tay cả rồi, ngày ấy mới đến phủ Phong Vương tìm vương phi nương nương, rốt cuộc lại không thấy người đâu mới phải tức tốc vào cung tìm”.

Huệ phi nghe tin mẹ mình bị bệnh, bà ta bèn lo lắng hỏi: “Sao lại bệnh rồi?”.

“Thẩm thế tử có nói xin nương nương đừng lo lắng, không có gì nghiêm trọng, chỉ là bệnh vặt thôi ạ”.

Huệ phi nghe vậy, thở phào nhẹ nhõm thúc giục hai người: “Còn đứng đờ ra đó làm gì nữa, Phong Nhi, con mau đi thăm ngoại tổ mẫu đi.

Bất kể thế nào cũng phải sai người báo tin cho mẫu phỉ biết”.

Mộ Dung Phong cũng biết chuyện gì quan trọng hơn nên tạm gác chuyện hoà ly sang một bên, lúng túng nhìn Lãnh Băng Cơ rồi đồng ý: “Vâng”

Đối với người đàn ông trước mặt, Lãnh Băng Cơ không thể nên nói là thích cũng không thể xem là ghét, từ tận đáy lòng nàng cũng chỉ mong chờ một ngày cắt đứt quan hệ với hắn ta, không còn dây mơ rễ má gì nữa.

Nhưng nàng cũng rất thấp thỏm, lo lắng không biết tiếp theo đây mình sẽ phải đối mặt với phong ba bão táp gì.

Nói không chừng có thể sẽ thân bại danh liệt, vạn kiếp bất phục.

Bây giờ đột nghe nói phủ Quốc Công cho mời, nàng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Mộ Dung Phong đã vội vàng quay người rời đi, nàng cũng lẳng lặng xoay người, bước tới cửa nàng đột nhiên quay mặt lại, nghiêm nghị nói với cung nữ Huệ phi: “Ban nãy quên nói với mẫu phi rằng sở dĩ Băng Cơ làm đổ chén trà đó là bởi vì trà đã bị người ta bỏ thuốc xổ, chứ con hoàn toàn không có ý gì khác.

Lúc đó Kỳ ma ma cũng ở đó, Bằng Cơ không biết phải làm sao nói ra nên đã hất luôn chén trà”.

Nói xong, không đợi Huệ phi kịp đưa ra phản ứng, nàng đã đi theo Mộ Dung Phong rời khỏi tẩm cung.

Cung nữ ở phía sau hốt hoảng giãi bày: “Nương nương minh xét, nô tỳ bị oan!” Lãnh Băng Cơ cười thầm trong bụng, nàng tin chắc rằng để xác minh lời nàng nói có thật hay không, Huệ phi nhất định sẽ mời thái y đến kiểm tra, bọn họ nhất định sẽ phát hiện trà trong mảnh vỡ còn sót lại thật sự có thuốc xổ, cũng chắc chắn sẽ điều tra cung nữ dâng trà đến cùng.

Trong tẩm cung tại vách mạch rừng nhiều không kể xiết, nàng không tin chút mánh khoẻ đó có thể lọt qua lưới trời.

Phượng hoàng gãy cánh cũng vẫn hơn gà.

Tốt xấu gì nàng cũng là đích nữ của Tượng phủ, mang danh nghĩa vương phi của Mộ Dung Phong, chút thủ đoạn của một cung nữ nhỏ nhoi đó có thể làm nàng chịu thiệt được hay sao? Ngươi dám chơi ta, ta lại không thể xử đẹp người sao? Làm vậy chính là muốn người biết được Lãnh Băng Cơ này không quy luỵ trước ai hết, không phải như cỏ cây mặc người giẫm đạp, mà là một cây đinh sắc sáng ngời!

Vừa ra khỏi tẩm cung, Mộ Dung Phong liền dừng lại đợi nàng, ánh mắt hẳn sắc bén như chim ưng, trên môi nhếch lên một nụ cười giễu cợt: “Thủ đoạn của đại tiểu thư Tướng phủ quả khiến người khác phải bất ngờ, chỉ một câu nói cười đã có thể lấy đi tính mạng một con người.”

Lãnh Băng Cơ sửng sốt, người đàn ông này chán ghét nàng như vậy, từ đầu đến cuối cũng không thèm nhìn nàng lấy một cái, làm sao còn có thể biết những chuyện nàng lén lút làm? Chẳng lẽ chén trà nóng trên sàn nhà bắn trúng hắn nên bản mới biết rõ?

“Người đánh ta một đấm thì ta trả người lại một cước, ta không thấy mình sai ở đâu cả, ta không hạ độc vào trà đã xem như thủ hạ lưu tình rồi.

Chắc hẳn Phong vương đang thương hoa tiếc ngọc, bây giờ ngài có thể quay lại giải thích rõ ràng với Huệ phi nương nương cũng chưa muộn”.

Đôi mắt lạnh băng của Mộ Dung Phong đang nhìn chằm chằm vào gương mặt nàng: “Miệng lưỡi sắc bén, bổn vương không tính toán chuyện này với cô, nhưng ta cảnh cáo cô, lát nữa đến phủ Quốc Công chữa bệnh phải thành thật một chút, đừng có giở mấy trò khôn vặt ra trước mặt ngoại tổ mẫu ta.

Bổn vương không có hứng thú với cô đâu.”

Vốn dĩ Lãnh Băng Cơ thấy hắn thủ hạ lưu tình về chuyện động phòng trước mặt ma ma nên cũng có chút cảm kích, nhưng giờ nhìn thấy vẻ kiêu căng ngạo mạn của hắn, nàng chỉ cười “hờ hờ rồi đáp: “Phải chăng Phong vương gia quả tự luyến rồi không? Bạch Cơ cũng không hề có hứng thú với vương gia đâu ạ!”.

“Đừng quên, lúc đầu là người sống chết muốn gả vào Phong vương phủ ta”

Lúc này Lãnh Băng Cơ mới nhớ lại chuyện cũ, lúc đầu Thái Hậu tự tác hôn, sau khi Mộ Dung Phong đánh giặc hồi kinh mới biết sự tình, chứ chưa từng nhắc đến chuyện gả cưới.

Khi đó, Lãnh Thanh Nguyệt chưa quyến rũ được hắn ta, mà phụ thân nàng lại không muốn vuột mất chàng rể quý này, bèn chạy đến trước mặt Thải Hậu khóc lóc đôi, nói rằng con gái nghe nói mình bị thoái hôn thì đòi tìm đến cái chết, nhất định phải gả cho Mộ Dung Phong.

Lúc đó ông ta làm ầm ĩ lên, diễn xuất sống động như thật, lúc đó Mộ Dung Phong cũng chỉ đành nghe theo bề trên, thế nên lần thoái hôn đầu tiên coi như thất bại.

Lãnh Bằng Cơ nghĩ rằng lúc đó chắc hẳn nguyên chủ cảm thấy đau thương chồng chất, rơi hai giọt nước mắt vô nghĩa thôi chứ gì, nhưng Mộ Dung Phong lại nói trung chủ đề nên mới tuôn trào đến thế.

“Lúc đó không có mắt nhìn” Lãnh Bằng Cơ từ tốn đáp: Người trẻ tuổi mấy ai không có vài lần ngu muội, bị mây mờ che mắt chứ?”.

Một câu nói này đã chạm vào lòng tự trọng của Mộ Dung Phong, hắn vô cùng khó chịu, hung hãn nhìn chằm chằm vào nàng, hai mả mấp máy, gằn từng chữ một: “Suýt chút bồn vương quên là giờ đây cô đã có gian phu! Tình nhân trong mắt hoả Tây Thi, đương nhiên sẽ không thấy bổn vương tốt đẹp nữa.”

Những lời nói gay gắt này khiến cho khuôn mặt đang hớn hở của nàng đột ngột tải xanh.

Sau đó Mộ Dung Phong mới hả hê hừ một tiếng, hất tay áo bị gió thổi bay vào người, chẳng lẽ hắn không cảm thấy cách nhục mạ này khiến nàng đau mười thì hắn cũng tổn thương tâm phần rồi sao? Hắn bị nàng phản bội, có gì đang khoe khoang chứ?” Nha hoàn Nhi Nhi vẫn luôn đi theo sau Lãnh Băng Cơ, nhiều lần muốn nói lại thôi, nàng cảm thấy hoàng cung lằm tại vách mạch rừng, quả không phải lúc thích hợp để nói chuyện nên đành cố gắng kiềm nén lại, đến lúc ra khỏi cung cũng không nói một

lời.

Thẩm Phong Vân đang đợi ở cửa cung điện, hằn mặc một bộ y phục màu trắng sữa bằng gấm, thắt lưng bằng sợi bạc thêu hoa văn Như Ý, trên thắt lưng đeo một mặt ngọc bội Hoà Điền.

Cả cơ thể thoát ra khí chất nhã nhặn, phong lưu, khiến người khác nhin vào sẽ cảm thấy vô cùng dễ chịu.

Nhìn thấy Lãnh Bằng Cơ từ xa đi tới, ánh mắt hẳn không khỏi sáng lên, giống như nhìn thấy một vị cứu tinh vậy.

Hắn cung kính hành lễ rồi dùng giọng điệu ôn hoà nhã nhặn nói: “Tổ mẫu ta không được khoẻ, phiền tẩu đến phủ Quốc Công một chuyến”

Lãnh Băng Cơ có ấn tượng tốt với biểu đệ này, mỉm cười đáp lễ.

Cả ba người nhanh chóng đến tháng phủ Quốc Công.

Lãnh Băng Cơ bị thương nặng, hôm nay nghiến răng đi đứng khắp nơi, đau đến mức môi dưới sắp bị nàng cắn chảy máu rồi, hận không thể tiêm cho mình một liều thuốc tế cho xong.

Thẩm Phong Vân cẩn thận lên ngựa đi trước, khi xe ngựa chạy tới phủ Quốc Công đã có hai lão nô to mập đứng chờ ở cửa, mời Lãnh Băng Cơ lên kiệu.

Lãnh Băng Cơ quay sang cảm ơn hắn xong mới cúi người bước lên kiệu, đường đi đến viện của lão thái quân rộng rãi vô cùng.

Lão thái quần đang dựa vào chiếc sập mềm, nhắm mắt nghỉ ngơi, gần đó có một phu nhân dáng vẻ ưu nhã đang đứng hầu, thấy Lãnh Băng Cơ đến bên lệnh cho mọi người dìu nàng đến ngồi trên ghế rồi nói tận tường cho nàng biết tình trạng của lão thái quân.

Người này là mợ cả của Mộ Dung Phong, hiện tại là phu nhân của phủ Quốc Công, cũng là mẫu thân của Thẩm Phong Vân.

Lãnh Bằng Cơ hành lễ xong thì bắt mạch và kiểm tra toàn thân cho lão thải quân, nàng nhanh chóng kiểm tra tần số ảnh hưởng não bộ.

Lão thải quân bị tình trạng tim mạch thường thấy ở người già, hôm qua chịu nhiều sợ hãi cộng thêm xúc động mạnh dẫn đến nhồi máu cơ tim.

Hiện tại không đủ điều kiện để phẫu thuật, lão thải quân tuổi đã cao, chỉ có thể dùng những biện phát như điều chỉnh lượng mỡ tránh gây đông máu để góp phần thuyên giảm.

Nàng móc ra một viên thuốc nhét vào dưới lưỡi lão thải quân, thuốc này có hiệu quả ngay lập tức.

Lãnh Bằng Cơ trầm giọng hỏi: “Người đã thấy đỡ chút nào chưa?”.

Lão thái quân mở mắt nhìn nàng, đáp rất dứt khoát: “Không thấy đỡ”

Lãnh Băng Cơ cho rằng thuốc không có tác dụng: “Vậy ngoài đau ra người còn cảm thấy gì nữa không?” Lão thái bà ủ rũ đáp: “Chỉ biết gọi “Người”, còn không gọi nội tổ mẫu nữa.”

Lãnh Bằng Cơ thoáng sững người, lão thái thái đang mắng chuyện cũ sao? Quả là người già rồi sẽ như con nít vậy.

Nàng cũng chỉ đành thuận theo lời bà trước, buột miệng gọi ngoại tổ mẫu”.

Lúc này lão thái quận mới thở phào một hơi nói: “Khoẻ rồi, không còn đau nữa rồi.”