Chương 1

Bước vào lập xuân, cái rét của cuối đông bị đẩy lùi, nhường chỗ cho một khí tiết ấm áp nồng hậu hơn rất nhiều. Bắc Kinh mùa này hệt như một mảnh lụa quý giá đầy kiêu sa, cứ tự do thả mình phiêu bạt theo từng ngọn gió nhẹ nhàng tìm đến.

Trên mái nhà gạch ngói đỏ đặc trưng của Tây thành được rải đầy sắc vàng của nắng. Vài con chim chích đáp lại trên đó, luôn chân nhảy nhót kêu lên từng tiếng.

Tại lầu năm của khu chung cư, trong một căn hộ gia đình nhỏ chợt vang lên tiếng ồn. Như thể gào thét:

“Tiểu Mịch! Còn tính ngủ đến khi nào? Chẳng phải con nói hôm nay có bài thuyết trình sao? Mặt trời đã qua khỏi đầu con rồi đấy…”

Mịch Chi vẫn say mèm trong cơn ngáy ngủ đang ngon giấc. Cả đêm qua cô gần như thức trắng chỉ vì quá mải mê với bộ phim truyền hình đang hot như lửa, đến tận gần sáng cô mới chịu lăn ra chợp mắt.

Lúc này, khi tiếng đập cửa từ bên ngoài cứ đều đặn truyền vào một cách dồn dập. Mịch Chi mới mơ màng mà ngồi bật dậy, miệng há to ngáp một cú thật dài.

Hai mắt đờ đẫn nhìn vào quyển lịch để trên bàn, vô thức lẩm bẩm:

“Ngày 20 tháng 4…”

“20 tháng 4, 20 tháng 4…”

Như thể còn chưa lấy lại sự tỉnh táo sau giấc ngủ sâu, Mịch Chi cứ ngồi đó gãi đầu mà nói nhỏ trong miệng. Để đến khi sựt nhớ ra điều gì đó, cô mới thảng thốt mà hét lên:

“20 tháng 4…Chết mình rồi! Hôm nay có bài thuyết trình…Chết thật rồi! Làm sao…làm sao đây chứ!”

Mịch Chi hoảng loạn ,cô tức tốc rời khỏi giường ngủ. Chạy ù vào phòng tắm mà làm vệ sinh cá nhân thật nhanh.

Sau vài phút, cô thay một bộ đồ chỉnh tề hơn đôi chút. Áo thun cổ tròn tay dài với kích thước hơi rộng, quần jean xanh đậm hơi rách nơi đầu gối đi cùng giày thể thao trắng. Mái tóc đen chấm lưng được cột cao gọn gàng, đuôi tóc hơi hất lên trông vô cùng khoẻ khoắn. Trông tổng thể đơn giản nhưng vẫn đặc biệt có sức hút nhất định.

Cô đeo tai nghe, bật lên bài hát Si tâm tuyệt đối mà cô rất thích. Chạy khỏi phòng, cô lao ra cửa chính mà nói to: “Chào mẹ con đi! Chúc mẹ buổi sáng tốt lành…”

“Tiểu Mịch! Con không ăn một chút gì à? Cả bữa trưa cũng chưa mang này…Tiểu Mịch!!!”

Dẫn xe ra khỏi sân của khu chung cư, Mịch Chi ngồi lên nó rồi cho nổ máy. Tiếng động cơ đυ.c ngầu chói tai vang um, chiếc xe này của cô quả thực đã đến lúc nên mang đi bảo trì nữa rồi.

Bánh xe lăn nhanh trên đường với tốc độ gấp gáp, Mịch Chi vẫn có thể thoải mái cất giọng mà hát theo câu từ đang vang vọng bên tai mình.

Vẫn biết rằng để em rời khỏi thế giới của người ấy là điều không thể.

Anh vẫn ngốc nghếch chờ đợi đến ngày kì tích xuất hiện.

Hai câu hát này khiến cô không nhịn được, phì cười . Tình yêu là thứ gì kia chứ? Có thể kì diệu đến mức khiến ngườita làm được điều khờ dại như vậy sao?

Viết ra những câu hát thế này, chắc chắn tác giả cũng là một si nhân rồi!

Trôi qua tầm mười phút, cuối cùng con xe của Mịch Chi cũng đến được cổng trường nghệ thuật Bắc Kinh. Cô cho xe vào bãi rồi co cẳng chạy một mạch như điên lên phòng sinh hoạt.

Mở cửa một cái, Mịch Chi hơi sững người khi mọi ánh mắt đang ngồi trong phòng đều một lúc đổ dồn về phía cô. Cô nuốt nước bọt cố gượng cười, nhìn sang lại thấy nét mặt hắc ám của thầy bộ môn, thực sự làm cô tái mặt mà vội cúi đầu:

“Xin lỗi thầy! Em đến trễ!!!”

Không có tiếng đáp lại, chỉ có sự im lặng đến ngột ngạt. Ho lên một cái, vị giáo viên lớn tuổi kia mới chấp tay ra sau mà gằn giọng:

“Vào đi! Còn thêm một lần nữa tôi sẽ cho em một dấu trừ vào sổ đấy.”

“Cảm ơn thầy! Em sẽ không tái phạm nữa…” Mịch Chi ríu rít cúi đầu, rồi cô nhanh chân đi đến chỗ ngồi gần cuối phòng, nơi có hai người bạn thân đang thấy lo lắng dùm cô.

Vừa đặt mông xuống ghế, cô bạn Tống Diệp đã níu lấy tay cô mà hỏi nhỏ: “Cậu làm cái gì vậy? Mình gọi đến cháy cả máy đấy…”

“Xin lỗi! Đêm qua mình thức muộn quá cho nên…” Mịch Chi khổ sở cố cười, chưa nói hết câu thì bên cạnh, Doãn Kỹ lại xen vào: “Là thức đêm để cày phim chứ gì?”

“Cậu im đi, tất cả chẳng phải tại cậu sao?” Mịch Chi cong môi, trừng mắt muốn đánh cho cậu bạn kia một cái thật đau.

Doãn Kỳ ngớ ngẫn hỏi: “Tại sao lại là do mình?!”

“Còn không phải cậu?” giọng Mịch Chi thỏ thẻ, cố gắng nói thật nhỏ, lần nữa trách móc: “Nếu cậu không giới thiệu mình bộ phim đó, mình sẽ không mất ăn mất ngủ vì nó! Là tại cậu, đồ bốn mắt đáng ghét!”

“Còn cậu là cái con mọt phim đầy mê muội…” Doãn Kỳ cắn răng đấu khẩu. Ngồi ở giữa, Tống Diệp như thể đang chịu đứng giữa một cuộc chiến của hai phe. Cô “suỵt” một tiếng trong miệng rồi đẩy hai con người kia ra xa, mệt mỏi kêu than:

“Thôi thôi! Cho mình xin đi được không? Hai người cứ như vậy không khéo là ra ngoài cả đám đấy!”

Người ta nói trên đời này không có gì dài đăng đẵng như thời gian, và cũng không có gì trôi nhanh như nó cả. Chớp mắt một cái, ngày học của toàn bộ sinh viên trường đã kết thúc bằng một hồi chuông reng đến nhức tai.

Mịch Chi đi cùng với Tống Diệp và Doãn Kỳ lê la ra một hàng quán thịt nướng gần trường. Gọi ra một vài món, thêm một vài lon nước ngọt có ga. Cả ba người háo hức cụng lon, miệng đồng thanh:

“Chúc mừng!!!”

Ực một hơi thật đã, Mịch Chi khà một cái đầy khoái chí. Cô gắp một miếng sườn heo cho vào miệng, thoả thích thưởng thức.

“Thấy mình tài không? Thức trắng luyện phim nhưng vẫn hoàn thành tốt bài thuyết trình!”

Vừa nói Mịch Chi vừa bưng lon nước ngọt lên miệng mà ực thêm phát nữa. Tống Diệp bĩu môi lắc đầu, rồi vờ như thuận ý mà nói:

“Đúng rồi đúng rồi! Mịch Chi cậu là sinh viên xuất sắc của khoá năm nay mà! Giỏi cho cậu cứ mãi xem phim ảnh đi, ngày thi sắp đến rồi đó…”

Doãn Kỳ ngồi đối diện, đồng ý gật đầu: “Phải rồi! Mới đây mà ngày thi chuẩn bị đến, nhanh quá! Mình thấy hơi căng thẳng…”

“Không cần phải lo lắng vậy chứ!” Mịch Chi vỗ vào vai cậu bạn kia một cái, tính tình của cô lúc nào cũng mạnh mẽ thô bạo như vậy. Có lẽ vì vậy mà suốt quãng thời gian qua, cô chẳng có được một mống tình cảm nào cho bản thân. Không phải vì cô không có người để ý, nhiều nữa là đằng khác.

Nhan sắc của cô không thuộc hạng xuất thần nhập hoạ, nhưng chung quy rất nổi bật, lại rất riêng biệt không theo một tiêu chuẩn nét đẹp đại trà tràn lan trong xã hội.

Mắt cô to tròn vừa phải, tròng mắt đen huyền sáng lấp lánh như tinh vân trong vũ trụ. Đôi chân mày được tỉa tót khá kĩ càng, không cần chải chuốt vẫn vô cùng đậm nét.

Làn da trắng được điểm thêm đôi má ửng hồng rất tự nhiên, đôi gò má ấy tưởng như là hai cái màn thầu nhỏ còn nóng hổi. Nhìn thôi đã thấy mềm mại, đàn hồi chỉ muốn động vào.

Hai cánh môi với tỉ lệ vừa đủ, rãnh môi ở giữa hơi cong lên, vòng cung cánh môi trên vẽ ra đường nét sắc bén uyển chuyển. Hơn nữa sắc độ hồng hào rất đạt, bờ môi căng đầy bóng bẩy lên nhờ lớp dầu còn đọng lại từ miếng sườn heo mà cô vừa ăn.

Mịch Chi cô có vô vàn lời tỏ tình, những người đề nghị hẹn hò với cô thuộc đủ các thể loại từ tri thức, văn phòng cho đến sếp tổng. Nhưng cô chưa bao giờ đưa ra được lựa chọn cho con đường của mình.

Cô thuộc tuýp người dễ bị nặng lòng, cô không muốn chỉ vì cô đơn nhất thời mà vội vàng nắm tay một ai đó. Nếu bàn tay ấy bình bình an an đi bên cô đến suốt cuộc đời thì quả là hoàn hảo. Còn nếu có bất trắc, hoặc là người đó không còn yêu cô nưa, hoặc là trong cuộc tình xuất hiện một tiểu tam trong truyền thuyết. Thì chắc chắn khi ấy, người ôm lòng đau khổ nhất vẫn chỉ có mỗi mình cô.

Dù gì đi nữa, cô hiện giờ chỉ là một sinh viên năm nhất. Thời gian của cô còn dài, thanh xuân chỉ vừa mới hé nở. Cô vội gì mà lo nó chóng tàn kia chứ?

“Đối với bổn cô nương, không lo trên đời thiếu nam nhân. Bổn cô nương còn phải lo trau dồi kiến thức, học rộng hiểu xa. Lo là lo cha lo mẹ, hà cớ phải lo cho một người không máu mủ ruột rà mới quen…”

Mịch Chi tay đập đập lên bàn, cao giọng mà nói khi bị Tống Diệp hỏi về chuyện hẹn hò với nam sinh khoá trên.

Chàng trai ấy học trên cô một khoá, gia cảnh rất tốt, học lực cũng rất xuất sắc. Ngoại hình ưa nhìn, là nằm trong hàng ngủ nổi bật của danh sách nam thần trong trường học.

Nhưng trớ trêu thay, vẫn không thể chạm được đến trái tim cằn cõi, khô khan đó của Mịch Chi.

Tống Diệp cứ hỏi tới hỏi lui mấy lần, khiến Mịch Chi thấy hơi khó chịu. Cô cong môi nhìn vào Tống Diệp, hếch mũi giả vờ giận dữ:

“Cậu đấy, đi mà tự lo cho mình trước đi…Mình bây giờ, có chuyện cần giải quyết gấp…”

Vừa nói xong, Mịch Chi đã đứng dậy rời khỏi ghế. Vì uống quá nhiều nước ngọt trong một lúc khiến bụng cô đa căng tức, chỉ muốn được xả hết ra ngoài cho nhẹ người.

Cô đeo balo trên vai, nhìn qua bên kia đường là nhà vệ sinh công cộng.

7 giờ tối, đoạn đường nhỏ này đã bật đèn sáng choang. Các bảng hiệu cũng đã từ từ nhấp nháy liên tục, phía sau dãy nhà cấp bốn này là những toà cao ốc sừng sững như cột trời đang trổi lên giữa lòng thành phố hoa lệ.

Lúc này, khi cô đang chậm rãi băng qua đường thì điện thoại di động bên túi quần chợt reo lên. Đó là một hồi nhạc chuông quen thuộc, lặp lại nhiều lần. Bên kia là giọng của mẹ cô cất lên:

“Đi ăn nhớ về sớm! Bố mẹ đi sang nhà của chú Văn một chút, cơm tối mẹ có chừa phần. Nhớ ăn đấy!”

Mịch Chi vui vẻ, miệng cười đáp lại: “Mẹ yên tâm! Con biết mà, con đi ăn với Tống Diệp và Doãn Kỳ rồi sẽ về ngay. Bố mẹ đi cẩn thận nhé, con…áaaa”

Câu nói còn chưa kịp hết thì bất ngờ từ phía sau có một tên thanh niên lao lên cướp lấy điện thoại trong tay cô. Cô hoảng hốt nhảy dựng mà kêu la:

“Hắn ta lấy điện thoại của tôi, chặn…chặn hắn lại!”

Mịch Chi chẳng hề suy nghĩ thêm, chiếc điẹn thoại đó là quà tốt nghiệp một năm trước mẹ cô đã mua tặng. Cô rất quý nó, không thể làm mất như thế này được.

Cô rượt theo tên cướp ấy qua một con hẻm, rồi thông ra đường lớn. Đến khi tưởng như cô sắp bắt được hắn, thì từ phía bên trái có một chiếc ô tô bán tải lao thẳng đến. Do cô từ trong hẻm khuất xông ra, tài xế chẳng kịp xử lí tay lái mà tông thẳng vào người cô.

Toàn bộ cơ thể Mịch Chị bị hất xa đến vài mét, đầu va đập mạnh xuống đường mà loang ra vết máu đỏ tươi. Mọi thứ trước mắt cô một lúc mờ dần đi rồi nhanh chóng tối sầm. Một ngón tay vô thức vẫn còn cử động, mi mắt hơi rung lên chảy ra một dòng nước hoen dài bên má.

Trên nền trời nhá nhem tối bỗng kéo mây giăng kín lối, những tảng mây đen cuộn lại hệt như một trận sóng thần đang trực chờ ập đến. Một tiếng nổ lớn trên trời thình lình vang rền cả một góc, như thể khiến mặt đất cũng có phần rung chuyển. Tia sét mạnh mẽ cứng cáp vẽ ra trên nền mây tăm tối ấy một bức tranh vừa đẹp mắt lại vừa ghê sợ đến kinh người.

Tất cả ai nấy đều hết sức ngạc nhiên khi khí tiết lập xuân rõ ràng đang rất tốt, đài khí tượng cũng không hề báo rằng hôm nay sẽ có mưa giông. Vậy mà nhìn lên cảnh tượng phía trên cao, lại chẳng khác gì đang hình thành một cơn bão lớn.

Góc đường ấy đang yên bình bây giờ bỗng chốc trở nên ồn ào, người dân kéo đến càng lúc càng đông tụ thành một vòng tròn rất to. Mịch Chi nằm bất động giữa vũng máu đang lan rộng, kế bên là Tống Diệp và Doãn Kỳ khóc đến muốn ngất đi. Tiếng người xào xáo hỗn loạn, xen trong đó là tiếng xe cứu thương đang dồn dập kéo đến.