Chương 457: Không có tiền đồ

Editor: demcodon

Thôi Hương Như biết mình sai nên khi nghe thấy những lời của Thẩm Dạng lúc này cũng không hề phản bác lại, thay vào đó còn thấp giọng trả lời.

Vẻ ngoài biết lỗi của cô càng làm cho Thẩm Dạng cảm thấy không quen. Nhưng y dù sao cũng là người đàn ông, nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng ngoan ngoãn của Thôi Hương Như tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều, không còn hung hăng nữa.

Mặc dù Thẩm Dạng nói chuyện không quá xuôi tai, nhưng cũng đúng mực, nhìn ra được Thôi Hương Như là người coi trọng danh tiếng. Cho nên mặc dù là ghét cô quá ngu ngốc đi tự tử, cũng vẫn không nhắc đến chuyện hôm qua ôm cô lên trên xe, miễn cho lại kí©h thí©ɧ người phụ nữ này.

Y đến bệnh viện một chuyến hoàn toàn là muốn xem tình hình của Thôi Hương Như thế nào. Hiện tại đã nhìn thấy cô không sao nữa y cũng không còn lo lắng. Sau khi ngồi ở trong phòng chơi lát thì chuẩn bị rời đi.

Nhưng y còn chưa đi đã có một người đàn ông xông vào trong phòng.

Mặt mũi Võ Thuận đầy mồ hôi, thở hồng hộc, vừa thấy Thôi Hương Như nhất thời như trút được gánh nặng, lập tức vọt qua: "Hương Như! Em có khỏe không? Thân thể còn có chỗ nào không khó chịu hay không? Anh xin lỗi, thật sự là xin lỗi, anh không biết mẹ anh và mấy chị sẽ đi tìm em gây chuyện..."

Võ Thuận không ngừng giải thích, nhìn thấy sắc mặt Thôi Hương Như tái nhợt hơi buồn bực, vô cùng đau lòng.

Buổi tối hôm qua, mẹ gã cùng với hai chị gái và chị dâu về nhà làm cho những người còn lại trong nhà sợ ngây người. Lúc ấy gã còn tưởng rằng có người đến phòng khám gây chuyện. Nhưng sau khi hỏi kỹ mới biết được hóa ra vết thương của bốn người là chịu ở thôn Thiên Trì. Gã vừa nghe được tin tức này lập tức chuẩn bị đi thôn Thiên Trì xem Thôi Hương Như. Nhưng không có cách nào khác, cả nhà lập tức ồn ào ầm ĩ lên. Mẹ nhất quyết không đồng ý để cho gã ra ngoài, dùng tính mạng uy hϊếp gã, không cho phép gã đi tìm Thôi Hương Như.

Gã bị ba mẹ ép không có cách nào, chỉ có thể ở nhà suốt một đêm.

Một đêm này, gã nghe mẹ nói xấu về Thôi Hương Như rất nhiều. Bà nói vết thương của mình là đánh nhau với Thôi Hương Như và thôn dân. Nhưng gã không tin, gã biết rõ Thôi Hương Như là người như thế nào. Cô dịu dàng, am hiểu lòng người, làm sao có khả năng ra tay chứ? Vì thế gã tranh cãi với người nhà cả buổi tối.

Cũng may mẹ đã mệt mỏi sau một đêm ầm ĩ. Hôm nay ngủ rất say, nên lúc này gã mới có cơ hội đến thôn Thiên Trì xem thử.

Nhưng vừa đến thôn Thiên Trì lại nghe được một tin tức làm cho gã dù sao cũng không thể chấp nhận được. Thôi Hương Như vậy mà tự tử!

Ngay lúc đó, gã chỉ cảm thấy thế giới quay cuồng, trong lòng vô cùng hối hận. Đáng lẽ đêm qua gã nên đến đây, thậm chí không nên nói với mẹ biết mọi chuyện về Thôi Hương Như. Nếu làm như vậy thì Thôi Hương Như và mẹ cũng không làm lớn chuyện đến mức này!

Nhưng may mắn, Hương Như vẫn còn sống. Gã không thể tin được nếu Thôi Hương Như thật sự chết thì gã sẽ làm gì đây.

"Hương Như, tại sao em lại ngu ngốc như vậy? Nếu anh biết chuyện này nhất định sẽ làm chủ cho em. Tại sao em lại tìm đến cái chết chứ?" Mắt kính của Võ Thuận hơi cong, đôi mắt cũng đỏ bừng, có thể thấy được gã thật sự quan tâm đến cô.

Thôi Hương Như vừa thấy gã đến, lập tức sắc mặt rất tệ.

Sở Từ cũng giống vậy, vẻ mặt càng lạnh lùng. Nhưng Thẩm Dạng ngồi một bên cảm thấy hứng thú mà nhìn Võ Thuận, nghe được những gì Võ Thuận nói lập tức đoán được tính cách của gã 8-9 phần. Y càng hiểu được tại sao một chuyện nhỏ cũng có thể làm lớn chuyện như vậy.

Dưới cái nhìn của y, Võ Thuận căn bản không giống người đàn ông, có gương mặt của người trưởng thành nhưng khi nói chuyện lại mềm mại như phụ nữ, mặt trắng cổ thon, thân hình xương cốt thì mềm yếu giống như không có sức, nói chuyện thì hơi khàn như đang khóc nức nở, dáng vẻ tay chân luống cuống thật sự không có tiền đồ.