Chương 8: Học nghề

Editor: demcodon

Nàng nghĩ tới nghĩ lui trong năm hạng mục kỹ năng kia chỉ có loại thủ công mỹ nghệ là yêu cầu nguyên vật liệu đơn giản nhất.

Thủ công mỹ nghệ cũng chia làm rất nhiều loại. Ví dụ như: điêu khắc, đan tết vân vân, một ít đồ vật phức tạp Sở Từ cũng không muốn nên trực tiếp lựa chọn loại đan. Kỹ năng học tập bước đầu có loại đan mây tre lá: đan cành liễu, đan mây tre lá, đan vỏ bắp và đan tre trúc.

Cành liễu cứng cỏi, nhà này của nàng chỉ có một lưỡi hái sứt mẻ đối phó hơi khó khăn. Thời tiết này bắp bên ngoài đang được mùa, nhưng cũng không phải của nàng. Cho dù vỏ bắp cũng đều bị các nhà các hộ mang về dùng làm củi, đâu đến phiên nàng lục tìm? Cho nên duy nhất có thể sử dụng chính là cỏ dại khắp sườn núi.

Cỏ tranh có thể sử dụng ở núi Thiên Trì, đầy khắp núi đồi nơi nơi đều có, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề không có nguyên vật liệu.

Nói làm liền làm. Sau khi Sở Từ nghĩ xong lập tức mang theo lưỡi hái rỉ sét trong nhà lên núi.

Nhìn cỏ tranh đầy đất kia trong lòng Sở Từ cũng dở khóc dở cười, nghĩ đến nàng đường đường là Tướng quân triều Đại Hạ lại có thể lưu lạc đến mức làm công mưu sinh.

Mặc dù võ công của nàng không còn nữa, nhưng cuộc sống nhiều năm cầm thương cầm đao như vậy không phải giả, đối với ứng dụng lực cổ tay nàng đều rõ ràng hơn bất luận kẻ nào. Vung dao lên xuống, ngược lại rất dứt khoát. Không bao lâu bên cạnh đã có một chồng lại một chồng cỏ tranh.

Cỏ tranh này không thể lập tức dùng tới, còn cần phơi khô mới được. Trước mắt thời tiết này nóng bức, cũng không cần đến mấy ngày.

Trong mấy tiếng Sở Từ tới tới lui lui. Buổi tối ánh trăng sáng tỏ, quanh người như là dạ minh châu lóng lánh, nhìn cũng rất rõ ràng. Chờ đến khi đất trống bên ngoài từ đường phủ kín cỏ tranh thì nàng mới về phòng ngủ.

Từ đường này hẻo lánh, gần đó sẽ không có ai đến. Hơn nữa người trong thôn này càng sợ bị nàng lừa gạt, càng sẽ không tới gần.

Liên tục mấy ngày Sở Từ đều lấy quả dại rau dại lấp bụng. Mỗi ngày không ngừng mang cỏ tranh về, rốt cuộc chờ đến đống cỏ tranh đầu tiên phơi khô mới bắt đầu đan.

Cỏ tranh ở triều Đại Hạ phần lớn dùng để đan áo tơi, nhưng tác dụng ở chỗ này hơi ít một chút. Nhưng cũng có thể đan chế một ít vật phẩm gia dụng, cơ sở nhất chính là giày và rổ. Thời gian sử dụng sẽ không quá dài, cầm đến trạm thu mua cũng dễ dàng tiêu thụ ra ngoài.

Chỉ là Sở Từ nghĩ rất thuận lợi, lúc chân chính bắt đầu đan thì lại một cái đầu lớn thành hai cái.

Đôi tay này của nàng trời sinh chính là dùng để cầm đao kiếm, loại cỏ mềm oặt này chưa đến một lát đã cột thành kết, hoặc chính là bị nàng mạnh mẽ kéo đứt. Lăn lộn cả buổi sáng, trước mặt ngoài một đống cỏ đã quấn quanh ở một chỗ, một cái thành phẩm cũng không có.

“Hô... má, đồ chơi này là việc người làm sao? Bản tướng quân rõ ràng là đan dựa theo cách sách Phúc Duyên viết, tại sao lại không làm được? Đây là sách rách gì!” Rốt cuộc sau khi lại lần nữa phế đi một đống cỏ tranh Sở Từ ném đồ trong tay xuống đất, trừng mắt mắng.

Nàng vừa thốt ra lời này tiểu hòa thượng kia lập tức xuất hiện nhìn nhìn cỏ tranh trên đất, khuôn mặt nhỏ kia cũng run rẩy một hồi: “Thí chủ chớ có tức giận, từ từ làm thì được rồi.”

Giọng nói cũng hơi nóng nảy, cậu thật vất vả làm họa tinh này tu thân dưỡng tính chuẩn bị làm người bình thường. Nếu nàng chịu không nổi phiền phức thật sự đi đầu thai, sát khí về phía nàng. Kiếp sau người chết vì nàng càng nhiều, thật là tội lỗi, tội lỗi!

“Nói đơn giản, cả một buổi sáng đến giày rơm cũng không đan ra được!” Sở Từ hầm hừ lại nói.

Cũng đã mấy ngày, nàng vẫn luôn lăn lộn với đám cỏ nát này. Gần đây ngay cả bóng người cũng không có, cơ hội nói chuyện đều ít đến đáng thương. Kiếp trước nàng cũng là một Đại tướng quân uy phong lẫm liệt, khi nào chịu qua cơn giận không đâu bậc này? Còn chuyện vòng tay kia đến bây giờ nàng vẫn còn nhớ thương, thật không biết là con chó nào vu oan hãm hại? Bây giờ cơ hội đi bắt người cũng không có, thật tức chết người!