Chương 1: Nước Rắn Hoa Trắng Lao Sơn

Mùa tốt nghiệp, mùa chia tay.

Mặc dù Lộ Lộc cũng không có bạn gái, nhưng lúc thu dọn ký túc xá sau tốt nghiệp, tình huống đó cũng bi thảm gần như phân chia tàn sản khi li hôn vậy.

Hết năm tư, chụp xong tấm ảnh tốt nghiệp khiến người xem xấu hổ, Lộ Lộc và bạn cùng phong Mộc Mục đem nhưng tài liệu không xài nữa tặng cho đàn em khóa dưới, phần tặng không được thì đóng gói lại cho chú thu gom phế liệu. Nhưng khi xử lí hai món đồ, hai người lại xảy ra bất đồng ý kiến.

“Lộ Lộc, chọn một cái đi.” Mộc Mục một tay nâng rùa đen, một tay nâng chậu xương rồng.

Rùa đen?

Chậu cây?

Lộ Lộc cố gắng vận động bộ não đang vì thu dọn tạp vật mà không suy nghĩ nỗi của mình, một lúc sau cậu mới nhớ ra hai món đồ này là do cậu và Mộc Mục góp tiền mua chung, bởi vậy đúng là sẽ xảy ra chuyện tranh chấp quyền sở hữu chúng nó, sau khi suy xét hai giây, Lộ Lộc quả quyết nói: “Không, tôi không muốn cái nào hết, cậu cứ đem cả hai về đi.”

“Không được, đây là hai chúng ta cùng nhau mua, phải mỗi người một món.”

“Như vậy không ổn lắm đâu, mặc dù là cùng nhau mua, nhưng bình thường chỉ có mỗi mình cậu chăm sóc chúng… Thật ra, tôi không để tâm cậu mang chúng đi đâu.”

Lời này của Lộ Lộc là thật lòng, kể từ lần cậu ấy chăm sóc cho rùa đen, kết quả một tuần lễ cậu không thay nước cho nó, Mộc Mục liền không nhịn nổi mà ôm đồm luôn việc chăm sóc nó, không để cho cậu can thiệp vào việc này nữa, việc này giúp chú rùa đáng thương kia tránh khỏi số phận bị khát đến chết.

Về phần cây xương rồng kia, nó thực sự rất ngoan cường, lúc nào nhớ tới thì tưới ít nước là được.

Rùa đen và xương rồng đều là động, thực vật dễ nuôi, nhưng dù là vậy, Lộ Lộc cũng cảm thấy phiền phức. Bởi vậy, cậu không phiền khi bạn cùng phòng tốt bụng của mình mang cả hai về nhà đâu, đáng tiếc, Mộc Mục lần này rất cố chấp, yêu cầu cậu phải mang đi một cái.

Chịu đựng cái nhìn chăm chú của Mộc Mộc năm phút đồng hồ, Lộ Lộc bị nhìn đến nỗi lông tơ đều dựng đứng lên, cuối cùng cậu đầu hàng nói: “Tôi biết rồi, tôi chọn cây xương rông.”

So với rùa đen phiền toái, xương rồng vẫn là dễ nuôi sống hơn một chút.

Chia xong tài sản chung, Mộc Mục đội mũ lên, xách theo hành lí đi ra ngoài, vừa mở cửa ra, một đống người bên ngoài ký túc xá đang ngước cổ trông chờ liền vội vàng vây quanh, ân cần nói với cậu ấy: “Mộc Mục, để tôi giúp cậu kéo cái thùng này!”

“Để tôi giúp cậu xách túi cho!”

“Tôi… tôi giúp câu bưng bể cá chứa rùa đen nha!” Mấy người trước sức chiến đấu quá mạnh, nhìn thấy thùng đã bị bọn họ cướp lấy, cô bạn cuối cùng lắp bắp nói.

Sau khi đưa thùng và túi cho các bạn học đến hỗ trợ, Mộc Mục uyển chuyển từ chối bạn nữ cuối cùng, nhất quyết muốn ôm rùa đen. Ở dưới ánh mắt vừa hâm mộ vừa ghen tị của Lộ Lộc, Mộc Mục ôm bể cả, theo sau là một đám người trôi dạt theo cậu ta.

“Đáng ghét, cái thế giới này không công bằng chút nào, rõ ràng hành lí của tôi nhiều hơn, vì sao không có một em gái khóa dưới đáng yêu nào lại quan tâm tôi một chút vậy?”

Lộ Lộc tự cho là mình trông không tệ lắm, khi vừa vào trường, cậu còn tràn đầy tự tin muốn tranh giành thử vị trí hotboy của trường, mà không biết, ngoại trừ cậu, Học viện Mỹ thuật Tử Xuyên còn tuyển chọn một con quái vật có giá trị nhan sắc cao không hợp lẽ thường, càng đáng buồn chính là, cậu và Mộc Mục còn bị phân tới cùng một phòng ký túc xá, ở dưới sự đối lập rõ ràng như thế, những nữ sinh lẽ ra nên khuynh mộ cậu đều chuyển hướng sang Mộc Mục, thậm chí không thèm bố thí cho cậu một nửa ánh mắt.

Điều này làm lòng tự tin của cậu bị đả kích nghiêm trọng!

Điều duy nhất khiến cậu cảm thấy an ủi là đồng thời còn có không ít nam sinh quấy nhiễu Mộc Mục, tuy nhiên, đó cũng không ngăn được Lộ Lộc muốn đá Mộc Mục ra khỏi vòng bạn bè.

“Mặc kệ, sau khi tốt nghiệp nhất định phải block Mộc Mục, đây là thời điểm để bọn họ biết, trong số các bạn bè, ai mới là đệ nhất nam thần!”

Sung sướиɠ nghĩ về cuộc sống tốt đẹp sau khi thoát khỏi Mộc Mục, Lộ Lộc mang theo hành lí nặng nề về nhà, nhưng vừa về đến nhà cậu liền gặp hai cái đả kích —— không có ai ở nhà, hơn nữa cậu cũng không có chìa khóa!

Gọi điện thoại cho gia đình, cậu mới biết được cha mẹ đều đã đi du lịch nước ngoài, trong điện thoại, bọn họ nói Lộ Lộc đã tốt nghiệp đại học, nên tự lực cánh sinh, cho nên muốn vào nhà, mơ cùng đừng mơ, nhưng dì cả đã chuẩn bị cho cậu một phần quà tốt nghiệp, dì tặng cậu một cửa hàng tiện lợi, để cậu làm chủ tiệm.

Vì thế, Lộ Lộc liền cầm một chuỗi chìa khóa, đứng trước một cửa hàng tiện lợi không nói nên lới.

Đây là cái kiểu phát triển quái quỷ gì vậy?

Cậu là một sinh viện khoa hội họa, cho cậu đi kinh doanh một cái cửa hàng tiện lợi, sự sắp xếp này hết sức vô lý…

Cậu, cậu phản đối cái hành vi vô lý này từ tận đáy lòng!

Lộ Lộc cảm thấy vô cùng không thoải mái, mặc kệ cậu cảm thấy cái diễn biến này không phù hợp như thế nào, tóm lại, tác giả đã quyết định cậu không thể không mở cửa hàng. Vì vậy, theo ý muốn của vũ trụ, Lộ Lộc đành phải luồn cúi trước vận mệnh an bài, mở cánh cửa cửa hàng tiện lợi, mà tác giả cũng thở phào một hơi.

Bước vào cửa hàng, bị vây quanh bởi bầu không khí trầm lặng, tối tăm làm Lộ Lộc có chút khó chịu, vì vậy, cậu dùng điện thoại chiếu sáng để bật đèn lên, lúc này mới cảm thấy đỡ hơn một chút.

Đi dạo quanh cửa hàng một vòng, Lộ Lộc phát hiện có một căn phòng trống có giường, có đệm, cậu cũng mặc kệ ban đầu ai ở chỗ này, đem hành lý đặt vào trong, đặt xương rồng lên bệ cửa sổ, lúc này mới rảnh tay thăm dò cái cửa hàng này.

“À, trên tường có một tờ giấy.”

Lộ Lộc gỡ tờ giấy trên tường xuống, đọc xong nó, cậu mới biết được căn phòng này là dì cả đặc biệt chuẩn bị cho cậu, để cho cậu an an phận phận mở cửa hàng.

“Đến cả phòng ở cũng chuẩn bị xong, có cần thiết phải làm đến nỗi này không…”

Tuy rất biết ơn sự quan tâm của dì cả, nhưng Lộ Lộc không có ý nghĩ mở một cửa hàng tiện lợi, mà hiện tại cậu cũng không có chỗ để đi, trước khi tìm được nơi ở hài lòng, tạm thời ở lại đây cũng khá tốt.

Gấp tờ giấy lại rồi đặt lên bàn, Lộ Lộc ra khỏi phòng, khóa trái cửa hàng tiện lợi, dù sao cậu cũng không định mở cửa hàng một cách nghiêm túc, từ giờ trở đi, cửa hàng tiện lợi sẽ không mở cửa vào buổi tối.

Sau khi làm ra quyết định tùy hứng này, Lộ lộc đóng cửa cửa hàng, định tắt đèn rồi về phòng ngủ một giấc ngon lành.

Bôn ba một ngày làm cậu cảm thấy rất mệt mỏi, hận không thể ngủ một giấc đến sáng hôm sau, nhưng hai cuốn sách nằm rải rác trước quầy thu ngân đã thu hút sự chú ý của cậu.

Thế là Lộ Lộc đi đến trước quầy thu ngân, cầm một quyển sách lật xem thử.

“Sách luyện thi tuyển sau đại học? Hơn nữa quầy thu ngân có dấu vết sử dụng qua, xem ra cái cửa hàng này vẫn luôn mở cửa.”

“Nhưng chưa đến bảy giờ đã đóng cửa, xem ra dì cả cũng không định kinh doanh tốt cái cửa hàng này đi”

Lại liếc nhìn quyển sách, ngay cả nhân viên cũng là người vô trách nhiệm như vậy, quả nhiên cửa hàng này là mở cho vui thôi đúng không?

Mặc dù đã định làm một chủ tiệm cá mặn, mặc kệ mọi thứ, nhưng Lộ Lộc vừa nghĩ tới ngày mai phải gặp nhân viên cửa hàng liền cảm thấy phiền phúc, đáng tiếc, bước này không thể bỏ qua được, thật sự khiến cậu uể oản.

“Sao phải lo lắng mấy việc này chứ, dọn dẹp dụng cụ vẽ xong rồi đi ngủ thôi.”

Lộ Lộc đứng dậy định rời khỏi quầy thu ngân, nhưng đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên “Kính chào quý khách”, cậu vội nhìn về phía cửa, thế mà lại có một người xộc xệch đứng ngay cửa, không biết từ đâu xuất hiện!

“Không ổn, không phải lại gặp mấy việc kỳ quái đó chứ?”

“Mình đã đóng cửa lớn rồi, nếu là con người thì không thể nào vào từ cửa được.”

Lộ Lộc bắt đầu nhanh chóng suy nghĩ, người ở cửa chậm chạm không có động tĩnh gì, cậu dự định đứng yên chờ đợi xem có việc gì đã xảy ra, để tránh đánh rắn động cỏ.

Trong lúc Lộ Lộc yên lặng quan sát, người đàn ông đột nhiên mở miệng, bắt đầu dùng cổ họng khô khốc của mình gào lên.

“Nước… Nước! Ở đây có nước không?”

“Nước…Làm ơn cho tôi nước!”

Người đàn ông mặc áo choàng Ả Rập, khuôn mặt lấm lem bụi đất, trên áo choàng cũng dính không ít cát vàng, tay anh ta đang cầm chặt một túi nước, trên lưng anh cũng đeo một cái túi khá nặng, không biết bên trong chứa cái gì.

Thình lình đi đến một nơi kỳ lạ, chàng trai kia cũng không cảm thấy hoảng sợ, bởi vì anh sắp chết khát rồi, bất luận đây là nơi nào, dù là địa ngục, thì phản ứng đầu tiên của anh cũng là tìm nước.

“Nước, đây là đâu? Xin hỏi ở đây có nước không?”

“Nước? Có lẽ nó nằm trên kệ hàng kia.”

Lộ Lộc lạnh lùng nhìn một lúc, nhìn thấy bộ dạng chật vật của anh ta, nghĩ chắc không có quỷ nào lại lăn lộn thảm đến mức như thế, vì vậy cậu chỉ chỉ vào kệ hàng bày bán đủ các loại chất lỏng kia, ra hiệu cho anh chàng kia tự mình đi lấy.

Được Lộ Lộc nhắc nhở, chàng trai nhìn về phía cậu đầy cảm kích, bởi vì lúc này anh thực sự không có sức để nói nữa rồi.

Sau khi gian nan lê bước đến cái kệ hàng kia, chàng trai mặc áo choàng Ả Rập cầm một chai thủy tinh màu lục định uống, Lộ Lộc nhớ lại ký ức vừa nãy đi quanh cửa hàng, nơi đó hình như là nơi đặt tinh dầu thì phải.

“Nếu mình nhớ không lầm, thì ở đó đặt tinh dầu đuổi muỗi Lục Thần mà ta.”

“Mặc dù hiệu quả không tốt lắm, nhưng cũng không thể uống được.”

Thành phần chính của tinh dầu là nước cất, cồn và tinh dầu, tuy cồn trong tinh dầu sẽ ăn mòn dạ dày, hoặc sẽ gây ngộ độc cồn nếu uống quá nhiều, nhưng uống một chút chắc là không sao đâu đúng không?

Vừa nghĩ đến bộ dạng lật ngược túi đυ.ng nước lại, cố uống một giọt nước của chàng trai, nhìn sao cũng không giống một người có thể kiềm chế khát vọng uống nước của mình.

Nên vì để tránh nảy sinh phiền phức lớn hơn, tốt hơn là cậu vẫn nhắc nhở anh ta một chút.

“… Xin hãy bỏ xuống, đó là tinh dầu đuổi muỗi, không uống được.”

“Cái gì? Đây không phải là nước hả?”

Nghe Lộ Lộc nói, chàng trai vô cùng không muốn tin, nhưng nhìn vào vẻ ngoài xanh biết của tinh dầu, thật sự không giống nước, thế là anh ta thất vọng bỏ lọ tinh dầu Lục Thần trong tay xuống, lại tiến lên phía trước hai bước, cầm một chai thủy tinh trong suốt khác lên, lần này anh quyết định mặc kệ Lộ Lộc có nói gì đi nữa anh cũng sẽ uống nó.

Kể từ lúc gặp nạn ở sa mạc, đã gần ba ngày rồi anh không được uống một giọt nước nào, nếu không uống nước ngay, anh thật sự sẽ chết khát!

Thật sự không thể nào chịu đựng sự giày vò do cơn khát mang lại nữa, chàng trai liếʍ liếʍ đôi môi khô khốc của mình, lòng ôm ý nghĩ, dù đây có là thuốc độc cũng uống. Mang quyết tâm dù chết cũng phải uống, anh cạy mở nắp chai, đổ chất lỏng trong chai “Nước rắn hoa trắng Lao Sơn” vào miệng….