Chương 46: Tiết kiệm sức để trên giường còn khóc

Editor: An Devy

“Nguyễn Nhuyễn, nhìn kĩ xem anh là ai?” Phó Thanh Hành kiên nhẫn đợi cô.

Đôi mắt người con gái ngập nước nhìn chằm chằm anh một lúc, “Chú.”

“Ừ… Cô bé, nhận ra anh rồi?”

“Chú… Em… vừa mới!!!” Nguyễn Nhuyễn mở hai tay ra.

“Hửm? Sao vậy em?” Phó Thanh Hành muốn ôm cô nhưng đột nhiên cô gái lại rút tay lại.

“Em là người thường! Không xứng với anh! Người nào hôm nay còn nói em là tiểu công chúa của anh!” Cô tủi thân sắp khắc đến nơi.

Phó Thanh Hành không ngờ cô sẽ khóc, “Mọi người không có ý như vậy… Chúng ta về nhà nhé! Được không?” Anh nắm lấy cánh tay để ôm cô, còn cô hất tay anh ra.

“Có những người phụ nữ khác… tốt hơn em rất nhiều…”

Người đàn ông nhức đầu, ánh mắt nhìn thấy Sở Mộ rút điện thoại quay video lại cảnh náo nhiệt.

“Chú… Anh ôm em đi…” Ai đó vừa muốn ôm cô đã bị cô né ngay.

“Em cũng muốn ngả vào lòng người khác…” Nguyễn Nhuyễn nhìn chằm chằm Sở Mộ.

“Mẹ nó!!! Cứu tôi!!! Nhìn tôi làm gì!!! Đừng ăn vạ!!! Phó Thanh Hành!! Không phải do tôi!!!” Đối phương sợ tới mức kéo ngay người phụ nữ bên cạnh làm lá chắn.

Cô còn chưa đi được mấy bước đã bị Phó Thanh Hành bế bổng lên.

“A! Đừng chạm vào em! Phó Thanh Hành, anh buông em ra!”

“Buông em ra để em làm gì?” Anh cúi đầu nhìn cô.

Ánh mắt hoang mang nhìn anh, “Đến…. Ngả vào lòng người khác.”

“Người đẹp muốn thì ngả vào anh là được.”

“Em không cần! Anh cho em xuống đi.” Phó Thanh Hành thở dài, nới lỏng vòng tay để cô xuống.

“Em muốn… ngủ… anh chàng đẹp trai vừa nãy đi đâu rồi…” Cô gái ngó nghiêng xung quanh.

“Cô bé…nghĩ xem… em muốn ngủ với ai?” Anh giữ cằm cô.

“Kìa??? Trai đẹp… Anh… Anh kết hôn chưa… Vậy còn… Bạn gái thì sao?” Cô cảm thấy trời đất đang quay cuồng.

Người đàn ông cong môi cười, thế nào mà câu đầu tiên trò chuyện cô cũng không đổi vậy.

“Chưa kết hôn, có bạn gái.”

“Ơ… Em cũng có bạn trai… Anh… Anh… ngủ không?”

Nguyễn Nhuyễn run chân, nửa người trên bị anh ôm trọn vào lòng.

“Muốn ngủ cùng anh? Bạn trai của em đâu?” Anh cúi đầu nhìn cô.

“Bạn trai… Bạn trai nào… Không biết… Phó Thanh Hành… không biết đi đâu rồi… Anh ấy đi WC… Không biết có hay không… Có cô gái xinh đẹp nào đó bổ nhào vào anh ấy…”

“Không có…”

“Sao anh biết? Em… Em muốn đánh đòn phủ đầu…” Người con gái nhón mũi chân muốn hôn anh, nhưng anh nghiêng đầu tránh đi.

“Anh là ai?”

“Anh là… Phó Thanh Hành…không đúng… Một anh chàng đẹp trai giống Phó Thanh Hành… không…”

“Em không sợ bạn trai phát hiện chuyện của chúng mình sao?”

“Hừ! Anh ấy… tên đàn ông xấu xa… Sao có thể… cứ gọi em là… công chúa nhỏ… Vậy mà còn để người khác bắt nạt em…Anh… đừng sợ… Hức… Có ngủ hay không?”

Phó Thanh Hành vuốt ve cằm cô, “Anh ôm em đi nhé?”

“Không cần… Em tự đi được…” Cô muốn đẩy anh ra.

“Tiết kiệm sức để trên giường còn khóc…” Người đàn ông cười lưu manh, khiêng cô trên vai.

“A… Anh buông em ra… Hức… Phó Thanh Hành… Chú… Có người…”

“Ai nha, khanh khanh, cậu nhẹ nhàng thôi! Trưa mai tôi đến tìm hai người ha!” Sở Mộ cười tủm tỉm gọi với theo.

Rồi anh ta quay đầu nhìn Phó Vinh, “Tôi thấy là… có vẻ Phó Thanh Hành không lạnh lùng thờ ơ lắm…”