Chương 27: Nguyễn tiểu thư khóc rất thương tâm

Convertor: Vespertine - Editor: An Devy

☆☆☆☆☆

"Lên tầng..." Phó Thanh Hành đi đến trước mặt cô, thấp giọng mở miệng.

"Không cần phải giận... Tôi đưa em vào thang máy thôi, mật mã cửa phòng là 543216, ở lại đó một đêm, ngày mai sẽ có xe đưa em về trường, tôi sẽ đi, được không?" Trước khi nghe lời cự tuyệt của cô gái bướng bỉnh, anh nhẹ nhàng đánh phủ đầu trước.

"Tôi không cần! Tôi không muốn ở chỗ của anh."

"Vậy tôi đưa em đến khách sạn, được không?" Nguyễn Nhuyễn gật đầu.

Điều hòa trong xe ấm áp dần làm ấm chân cô, cơ thể người con gái dần bình ổn lại, nhưng cơn đau âm dưới bụng bắt đầu kéo tới làm mặt cô trắng bệch.

"Làm sao vậy?" Phó Thanh Hành tinh ý phát hiện cô không thoải mái, Nguyễn Nhuyễn dùng sức đè nén bụng nhỏ, không có trả lời anh, quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ.

"Nguyễn Nhuyễn, đừng lấy thân thể của mình ra đùa giỡn!"

"Không cần chú quản!" Nguyễn Nhuyễn không nhìn anh, người đàn ông cũng không mở miệng, không khí cứ thế rơi vào trầm lặng.

Xe vừa mới dừng lại, cô đã vội vàng mở cửa xe, chạy đến quầy tiếp tân, nhân viên khách sạn yêu cầu chứng minh thư, cô sửng sốt một chút, theo bản năng cầm di động.

Bất chợt người phía sau đưa ra một tấm thẻ trông rất sang trọng, người nhân viên trước mặt không yêu cầu thêm xác minh gì nữa, trực tiếp quẹt thẻ và nhanh chóng đưa ra thẻ phòng.

Nguyễn Nhuyễn cầm thẻ phòng đi đến chỗ thang máy, mỗi bước đi đều giống như bước trên dao sắc... Có phải kiếp trước cô là hiện thân của mỹ nhân ngư không... Chóp mũi chua xót, cô lại muốn khóc rồi...

Không dám nhìn người đàn ông ở ngoài cửa thang máy, cô nhanh chóng đóng cửa lại, hoàn toàn ngăn cách hai người, cùng lúc với cánh cửa khép lại, Nguyễn Nhuyễn nhịn không được bật khóc.

Thang máy lên thẳng đến tầng 38, sau khi đi ra, tìm được phòng, mở cửa rồi đóng cửa, ngồi ở trên sofa vừa ôm bụng vừa khóc.

Người đàn ông đáng chết! Đã nói không thích cô, vậy mà còn quan tâm cô ra sao làm gì.

Không biết qua bao lâu, ở bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Nguyễn Nhuyễn đi đến cạnh cửa, "Ai vậy?"

"Nguyễn tiểu thư, tôi tới đưa đồ cho cô." Cô nghe được tiếng nói của đối phương là nữ, bèn nhẹ nhàng mở cửa.

"Đây là..."

"Nói với chú ấy tôi không cần, hơn nữa cô cũng không cần quay lại nữa, tôi muốn ngủ." Nguyễn Nhuyễn đóng cửa lại, dòng lệ bất giác chảy ra.

Giám đốc nghe loáng thoáng thấy tiếng người con gái khóc phía sau, hơi lo lắng hướng thang máy vội vàng đi tới.

"Phó tiên sinh... Nguyễn tiểu thư nói không cần..."

Vóc dáng người đó cao lớn, ngũ quan cân xứng, các cơ bắp đang căng ra, mày nhíu lại, "Trong phòng có băng vệ sinh không?"

"Có."

"Vậy là được rồi, cô ấy còn đưa ra yêu cầu gì đều phải đáp ứng." Phó Thanh Hành ấn thang máy.

"Phó tiên sinh..." Giám đốc có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn mở miệng, "Nguyễn tiểu thư, khóc... rất thương tâm..."

Đầu ngón tay anh run lên, "Tôi biết rồi, cảm ơn."

Bụng nhỏ của Nguyễn Nhuyễn thực sự đau, nước mắt trên mặt cũng chưa khô hẳn, không biết là bởi vì đau, hay vẫn là vì thương tâm... Mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi để rồi lại bị cơn đau đánh thức... Rồi lại bất lực khóc...

Cô ngồi ở trên sàn nhà tắm, trên tay hằn dấu vết đỏ, nếu cứ như vậy cô sẽ chết mất... Cô đau đớn khó chịu... thật muốn buông xuôi...

"Nguyễn tiểu thư?" Một người phụ nữ bước vào nhìn tình cảnh trong nhà tắm mà hoảng sợ, cả người cô gái nhỏ run bần bật, trong giây phút tỉnh táo cuối cùng liếc mắt một cái, giống như thấy được hình bóng một người đàn ông, đó là Phó Thanh Hành.

☆☆☆☆☆