Chương 14

Trần Tĩnh đem sự việc tóm tắt lại một chút. Cư Hàn vừa nghe liền muốn đi ngủ...

Cậu nói "Rắc rối quá, tôi không làm đâu..."

Trần Tĩnh ngược lại không có chút giận dữ, giọng nói vẫn ôn nhu "Lâm Dương vừa mới xong việc, cho cậu ấy nghỉ ngơi một khoảng thời gian. Cậu cũng nghe tính chất của giao dịch lần này, tôi và Nhan Hà không làm được. Huống hồ, tôi thấy việc này rất hợp với cậu..."

Cư Hàn nhìn Trần Tĩnh, nhìn đến chăm chú, đôi mắt Cư Hàn không hề gợn lên chút cảm xúc nào, lại khiến Trần Tĩnh muốn né tránh.

Cư Hàn hạ giọng "Dù sao tôi cũng không làm..."

Trần Tĩnh thở dài "Cậu đừng trẻ con như vậy chứ."

"Mặc kệ... Tôi không làm."

Trần Tĩnh vẫn không có chút giận dữ "Đây là chuyện công việc, đừng để cá nhân cậu quyết định. Tôi cũng mặc kệ, cậu thu xếp rồi đi làm đi...Không làm xong thì dọn đi luôn, đừng về..."

Hai người cứ một kẻ mặc kệ, hai kẻ mặc kệ, cuối cùng Cư Hàn có chút không nhịn được.

"Rốt cuộc ông muốn làm gì?" Giọng Cư Hàn có chút dọa người, giống như hắn đang nghiến răng mà nói...

"Muốn cậu đi làm việc, đừng cả ngày lười biếng ở trong phòng. Tôi không nuôi nổi cậu... Đi kiếm tiền đi..." Trần Tĩnh đoạt lại notebook rồi ra ngoài.

...

Sau đó, Cư Hàn quả thật chạy đi làm việc. Chỉ là hắn không hề liên lạc với ai trong Văn Phòng nữa.

Hắn chủ động liên hệ với đối phương, chủ động đưa ra kế hoạch và muốn bên kia hỗ trợ. Ngày thứ hai rời văn phòng, hắn tìm một khách sạn ở lại. Hắn bày lên bàn một đống tư liệu. Như lời Trần Tĩnh nói, giao dịch lần này rất rắc rối.

Một chủ tịch tập đoàn hơn 50 tuổi, ra ngoài nuôi tình nhân, ai ngờ bị tình nhân giở trò, nắm trong tay không ít tài liệu quan trọng của công ty. Mà rắc rối ở chỗ, tên tình nhân đó không những không đem số tài liệu ra để tống tiền, mà còn cố tình ở lại tiếp tục làm việc trong công ty. Nếu nói muốn tiền đương nhiên mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết, có điều tên tình nhân đó căn bản không muốn tiền, hắn ôm khư khư số tài liệu trong người, ngày ngày ở bên cạnh chủ tịch tập đoàn Khang thị, giống như một quả bom nổ chậm, không biết lúc nào sẽ phát nổ.

Vậy nên, chủ tịch đó mới tìm đến Văn Phòng 603, muốn lấy lại tài liệu đó, đồng thời không muốn kinh động đến người ngoài.

Cư Hàn vừa xem thông tin vừa mắng "Nuôi tình nhân còn sợ bị phát hiện sao? Ngu xuẩn..."

Đang chăm chú, hắn nhận được cuộc gọi, hai ngày rồi, cuối cùng tên hồ ly kia cũng chịu xuất hiện. Trốn cũng rất kỹ đó...

...

Bên dưới sảnh lớn của tập đoàn Khang thị, một thanh niên đứng cúi mặt, hai tay ôm lấy sấp hồ sơ, hắn cúi đầu mặc cho trưởng phòng mắng chửi...

Trưởng phòng hai mắt giận dữ "Ai lại cho tên vô tích sự như cậu vào đây làm chứ, có chút việc cũng làm không xong... Vô dụng..."

Người thanh niên vẫn cúi đầu nhẫn nhục, hắn cúi rất thấp khiến người khác không biết tâm tư hắn hiện giờ là lên xuống thế nào.

Trưởng phòng một bên mắng chửi đổi lại đối phương chỉ cúi đầu nhẫn nhịn, giống như bản thân là người cố tình gây sự, có chút thẹn mà thành giận, trưởng phòng giật lấy tập hồ sơ trong tay thiếu niên quăng xuống đất, quát "Vô dụng như cậu cút khỏi đây càng sớm càng tốt..."

Trưởng phòng đi rồi, đám người vây xem cũng giải tán dần đi, Cư Hàn vẫn cúi mặt, hắn khom xuống nhặt lại đống giấy tờ bị quăng tứ phía. Đột nhiên, hắn thấy trước mặt có người ngồi xuống cùng nhặt với hắn...

Cư Hàn ngước mắt nhìn, trong lòng khẽ mở bia ăn mừng, cá cắn câu. Nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ dạng kinh ngạc, hắn nói "Cảm, cảm ơn..."

Hai người đứng dậy đối mặt nhau, cách nhau chỉ có hơn một bước chân, người kia nở nụ cười "Không có gì, tiện tay thôi..."

Mẹ nó, nụ cười này thì đúng là hồ ly rồi.

Cư Hàn đưa tay đẩy cặp kính của mình, hắn là cố tình chuẩn bị, đã là diễn viên thì phải có đạo cụ chứ...

Thấy Cư Hàn có chút ngại ngùng, người kia nhìn đồng hồ một chút, lại cười nói "Sắp tới giờ nghỉ trưa rồi, tôi mời cậu đi ăn cơm nhé..."

...

Cư Hàn lại ngồi trên giường, tay phải cầm chai bia lạnh nhâm nhi, tay trái cầm notebook, vừa xem tài liệu vừa nhịp chân.

Hắn không nghĩ tên hồ ly đó lại dễ dàng mắc bẫy như vậy. Hắn chỉ là giả vờ thành một tên nhân viên mới tới, yếu đuối bị trưởng phòng mắng chửi một chút, lại đổi được một bữa cơm.

Ban đầu, hắn xem thông tin của tên hồ ly mà chủ tịch tập đoàn Khang thị đưa cho. Lại có chút nghi ngờ, tên hồ ly này vốn không có chút tiền án nào sao lại muốn đem bí mật của người khác thành đe dọa.

Có lẽ là có mối thù gì đi...

Vậy nên, Cư Hàn dựa vào quan hệ, nhờ người điều tra một chút. Cuối cùng lại phát hiện ra vài chuyện thú vị...

4 năm trước, chị gái của tên hồ ly này bị bệnh nặng, cũng không phải nan y không thể chữa. Có điều tên bác sĩ đó bị tiền làm mờ mắt, cuối cùng đã đem người con gái hơn 20 tuổi biến thành con ma thiếu tụy... Mà trùng hợp, tên chủ tịch của tập đàon Khang thị kia chờ người hiến tụy hơn 3 tháng cuối cùng cũng chờ được...

Quả nhiên, đúng là giữa bọn chúng có thù hận...

Cư Hàn nghe xong thông tin đó cũng chỉ biết thở dài... Trần Tĩnh à Trần Tĩnh, tiền này không dễ lấy được đâu...