Chương 10

Lâm Dương cuối cùng cũng dọn về quán cà phê, cậu la cà làm giao dịch cũng đã gần ba ngày. Thời điểm trở về, cậu mặc trên người bộ quần áo thể thao thoải mái cùng với chiếc áo khoác đen dài, mang trên vai một luồng sương lạnh bước vào quán

Thời tiết đúng là chuyển lạnh, bên ngoài ai cũng diện cho mình một thân giữ ấm...

Bên trong quán cà phê, ánh đèn vàng mờ ảo càng tăng thêm phần ấm áp. Người đàn ông diện một bộ âu phục tinh xảo ngồi phía sau quầy thu ngân nhâm nhi ly cà phê. Hai chân người đàn ông vắt chéo, notebook đặt trên đùi, cặp kính thanh lịch càng tăng thêm phần hấp dẫn. Người đàn ông này là Trần Tĩnh.

Trần Tĩnh trông thấy Lâm Dương trở về cũng không vội ra đón, chỉ nhìn qua chiếc đồng hồ vàng trên tay, lại nói "Về sớm đấy, không cần hỏi, chắc là xong việc rồi chứ?"

Lâm Dương quăng ba lô lên ghế, mệt mỏi trả lời "Xong rồi..."

Trần Tĩnh tắt notebook đứng dậy lên lầu, trước khi đi còn quay lại nói "Chắc cậu chưa ăn gì... Tôi nấu bát mì cho cậu..."

Trần Tĩnh nói xong cũng không đợi Lâm Dương trả lời, hắn thong thả lên lầu, nấu một bát mì... Lát sau, hắn bưng xuống một bát mỳ to còn tỏa nhiệt hun hút. Trần Tĩnh đặt bát mỳ lên bàn, nói "Qua ăn đi, tôi có chút việc..." nói xong lại quay lên lầu...

Trần Tĩnh là người ấm áp, nhưng lại hay tỏ ra không quan tâm. Hắn luôn bắt bọn Lâm Dương kiếm thật nhiều tiền, tựa như giai cấp tư sản giở trò bóc lột, nhưng tiền đó chạy đi đâu chứ. Không phải cuối cùng cũng là trở về với bọn ranh đó hay sao? Hắn biết, bọn ranh đó sẽ không nghĩ đến sau này khi già đi sẽ thế nào, nhà Nhan Hà rất có điều kiện, nhưng không phải đã bỏ nhà đi rồi sao... Sau này làm sao có thể tự lo cho bản thân được... Hắn toan tính từng chút cho bọn ranh, mặc cho bọn chúng nghĩ hắn là con quỷ hám tiền...

Lâm Dương nhìn bát mỳ nóng hổi, bên trong còn có hai quả trứng gà, bụng rỗng đánh trống một phen, không nhịn được liền ngồi xuống ăn. Tựa như một con chó bị bỏ đói, cậu ăn rất ngon, bát mỳ to rõ thấy rất nhanh đã vơi nửa...

"Yo, tên khốn về rồi sao?" Nhan Hà trở về, còn chưa thấy mặt mũi đã nghe tiếng

Lâm Dương ngẩng đầu nhìn thiếu niên vừa vào cửa, miệng bận rộn nhai mỳ không rảnh để trả lời. "..."

Nhan Hà vừa từ ngoài trở về, bên ngoài rất lạnh, hai tai ẩn sau tóc cậu đỏ ửng lên, hai tay xoa xoa đặt bên má, trông rất đáng yêu. Nếu Lâm Dương chỉ tình cờ gặp Nhan Hà ngoài đường, có lẽ hắn sẽ cảm thấy yêu thích bộ dạng này, nhưng hắn đã chứng kiến bộ dạng khi cởϊ qυầи áo của Nhan Hà rồi, làm sao mà lừa hắn được nữa...

Nhan Hà đi đến ngồi bên cạnh, nhìn thấy bát mỳ tỏa khói nghi ngút liền nói "Tôi cũng muốn ăn..." Nói rồi định vươn tay đoạt lấy đũa, lại bị Lâm Dương tránh né, gạt tay ra...

Lâm Dương nói "Tự đi mà nấu"

"Tôi đói bụng lắm, cả ngày chưa ăn gì rồi... Hừ, ăn một chút cũng không được sao?"

"Không được"

Nhan Hà bĩu môi "Đồ keo kiệt..."

Nhan Hà vẫn yên vị ở trên ghế, cậu chống tay lên bàn đỡ lấy cằm, nghiêng mặt nhìn ngắm Lâm Dương. Mẹ nó, không cho ăn, tôi nhìn cậu đến chết.

Lâm Dương cũng mặc kệ, hắn vốn không để ý. Mặt Nhan Hà lại đưa lại gần, gần, càng gần... Đến khi Lâm Dương phát hiện, mặt hai người chỉ còn cách có 5 cm.

Lâm Dương cả kinh, nói "Cút..."

Nhan Hà lại bĩu môi, làm ra bộ dạng ủy khuất "Cho tôi ăn một miếng thôi..."

"Không cho"

Nhan Hà đưa một ngón tay út lên, đôi mắt lấp lánh mong chờ "Chỉ một miếng thế này thôi"

Lâm Dương nhìn ngón tay nhỏ nhắn lại trắng trẻo của Nhan Hà, hắn thấy, ngón tay rất dễ thương, có lẽ là rất mềm đi.

Không biết đầu óc hắn có phải bị úng nước rồi không, tay cũng tự nhiên đưa đũa cho Nhan Hà. Đến khi nghe thấy tiếng húp mỳ của Nhan Hà hắn mới biết bản thân vừa làm gì, nhưng đã muộn.

Lâm Dương nói "Ăn như chết đói vậy... Bị bỏ đói sao?"

Nhan Hà vừa ăn vừa trả lời, "Ban ngày hơi bận, không có thời gian ăn, xong việc thì về đây luôn..."

Hai người ngồi rất gần, cách nhau chỉ có một khoảng nhỏ, cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ thân thể đối phương. Lâm Dương cao hơn Nhan Hà gần một cái đầu, lúc này Nhan Hà lại đang cúi đầu ăn mỳ, từ phía Lâm Dương có thể thấy rõ ràng đỉnh đầu của Nhan Hà, một cái xoáy nho nhỏ ẩn hiện sau mái tóc hơi vàng, nhìn cũng thật đáng yêu đi...

Lâm Dương nhịn không được mà đưa tay sờ thử. Hắn thấy tóc Nhan Hà thật mềm mại...

Nhan Hà ngẩng đầu, hai mắt mang theo một chút bất ngờ, mẹ nó, tên khốn Lâm Dương lại vừa sờ đầu mình.

Bộ dạng Nhan Hà nhìn như tên ngốc, hai mắt cậu mở to, tóc tai hơi rối một chút, miệng nhỏ còn ngậm nửa quả trứng, hai má cũng vì thế mà phồng to lên. Nhan Hà lớn hơn Lâm Dương mấy tuổi, nhưng nhìn bộ dạng ngốc lại càng ngốc này, thì khó mà đoán được ai lớn tuổi hơn ai,...

Lâm Dương nhìn Nhan Hà trong chốc lát, sau đó cũng rất nhanh hiểu ra tình huống khó hiểu này, bàn tay đặt nhẹ nhàng đỉnh đầu của Nhan Hà trở nên có lực hơn, vừa ấn đầu xuống vừa xoa xoa, đầu Nhan Hà bị ấn đến sắp cắm thẳng vào bát mỳ. Lâm Dương nói "Ăn nhanh rồi dọn đi..."

Lâm Dương nhặt ba lô trên ghế rồi trực tiếp đi lên lầu, hắn không xoay đầu lại. Có lẽ hắn không biết ánh mắt Nhan Hà nhìn hắn bây giờ là có tâm trạng gì...