Chương 1

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vạn Người Mê Số 1 Hắc Đạo - Chương 1Vạn Người Mê Số 1 Hắc Đạo

Tác giả: Xa Ly Tử

Thể loại: Hiện đại, Độc chiếm dục thâm tình công X Âm thầm chịu đựng mỹ nhân thụ, giam cầm, cưỡng ép yêu, cường thủ hào đoạt, hắc đạo, hào môn thế gia, máu chó, H văn

Biên tập: ♪ ** ♪

Chương 01.

Đây là một buổi sáng không khác gì mọi ngày.

Dung Hạc nhắm mắt, cảm nhận ánh ban mai ấm áp lùa vào từ cửa sổ chiếu thẳng xuống mặt mình. Anh uể oải dụi gối giữa cơn mông lung tỉnh và chưa tỉnh, trên má truyền đến xúc cảm nóng ướt mềm mại.

Có người đang hôn anh.

Anh giơ tay lên muốn đẩy người ấy ra, tiếp tục giấc ngủ sung sướиɠ. Nhưng giơ tay phải lên mà kéo theo cả tay trái, anh hơi hé mắt ra nhìn mới phát hiện trên cổ tay mình bị đeo còng tay.

Chiếc còng làm từ vàng ròng, dây xích rất mảnh, khúc xạ ánh sáng chói mắt, mặt trong còng khắc tên anh —— Dung Hạc. Vì bị còng suốt đêm nên những ký tự đẹp đẽ ấy như in như khắc vào mu bàn tay anh. Dung Hạc uể oải nghĩ bản thân lại phạm lỗi gì mà bị còng tay đây?

Nụ hôn của người ấy từ nhẹ nhàng thành nóng vội, một lúc lâu vẫn không được anh đáp lại nên bắt đầu trở nên thô bạo cộc cằn. Dung Hạc bị lật người nằm ngửa trên giường, răng nanh cắn lên môi, không biết đang hôn hay muốn cắn anh. Anh mệt mỏi không muốn đáp lại, người ấy ngấu nghiến môi thật lâu mà không nhận được gì, cuối cùng thẹn quá hóa giận giống như đứa trẻ vòi vĩnh người lớn kẹo nhưng không được, bắt đầu chơi xấu.

Quần ngủ bị kéo xuống, qυầи ɭóŧ cũng bị tuột ra. Người ấy nhét gối dưới eo anh, nhấc cao hai chân của anh.

Ngón trỏ và ngón giữa dính chút bôi trơn đút vào, Dung Hạc đau thốn rụt lại, vô thức nhắm chặt mắt. Anh biết khi đối phương nóng nảy sẽ rất mất kiên nhẫn dạo đầu, thế là âm thầm đếm đến ba, đúng y chóc, cậu em to dài hung hăng xông vào.

Bôi trơn không đủ cẩn thận cũng không đeo bαo ©αo sυ, ma sát da thịt hoàn toàn thô bạo nên nhanh chóng chảy máu. Dung Hạc đã quen với việc chảy máu, thậm chí anh còn không đau đến mức ấy, để tiết kiệm thể lực còn chủ động nhét thêm một cái gối kê dưới eo mình. Người ấy vừa làm vừa hôn anh, hơi thở nóng rực phả vào má và cổ, hắn gặm cắn ngực và yết hầu của anh như dã thú. Dung Hạc che hai tay lên mắt, ép bản thân kìm nén tất cả phản ứng bản năng bị tìиɧ ɖu͙© tàn nhẫn kích động, chỉ khi nào thật sự không chịu được nữa mới cho phép mình rêи ɾỉ hai tiếng.

Cảm giác này không khá hơn gian thi là bao, cái người đang đè phía trên sẽ nhanh chóng nghĩ ra cách mới giày vò anh. Hắn ôm Dung Hạc, bảo anh ngồi lên chân mình rồi thúc mạnh từ dưới lên. Thay đổi tư thế làm vật đó đi vào sâu hơn, gần như lần nào cũng có thể húc đến vị trí nhạy cảm nhất. Dung Hạc bị hắn thúc đến mức không thể không mở mắt nhìn tên mới tảng sáng t*ng trùng đã xộc lên não.

Lông mày dày rậm, hốc mắt cực sâu, đường nét khuôn mặt rất giống với người Caucasus khu vực châu Âu, nhưng môi luôn mím lại trông có vẻ cay nghiệt và bạc tình. Hắn rất đẹp —— Lần đầu tiên cả hai gặp nhau Dung Hạc đã nghĩ vậy —— Chỉ là tính cách không tốt nên mới phải nghĩ trăm phương ngàn kế cách xa đối phương.

Dung Hạc nhìn hắn không chớp mắt, giao hợp điên cuồng làm anh ứa nước mắt đáng yêu như một chú nai. Đối phương không khỏi mềm lòng, cúi đầu dịu dàng hôn anh như người yêu, nói bằng giọng trầm thấp có thể dễ dàng gợi lên ham muốn của người ta, ra lệnh: "Gọi tên cháu."

Dung Hạc khựng lại, rồi làm ra tư thế dựa dẫm —— Anh vòng hai tay vẫn đang đeo còng tay ôm lấy bả vai hắn, ôm rất chặt —— Thật ra là muốn tránh né ánh mắt của hắn. Cuối cùng vẫn không dám trái lời, dịu dàng gọi như đang dỗ em bé: "Tạ Lâm!" Gần như cùng lúc, anh không tự chủ được kẹp chặt lỗ hậu, "Tạ Lâm."

Sau khi bắn ra trên giường, Dung Hạc lại bị bế lên bệ cửa sổ làm từ phía sau. Khi Tạ Lâm húc đến chỗ nhạy cảm của anh thì vệ sĩ của Tạ gia đang tuần tra qua lại ở phía dưới, chỉ cần người nào đó vô ý ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy chủ nhân của họ đang tuyên da^ʍ giữa ban ngày trên tầng hai.

Dung Hạc ít nhiều gì vẫn muốn mặt mũi nên không dám rên, người ta vốn dĩ không chú ý, anh sợ mình mà rên ra tiếng sẽ thu hút sự chú ý của người ta. Tạ Lâm lại không chiều theo ý anh, đút ngón tay vào miệng anh đồng thời bỗng thúc một cái, anh bật thốt "Ư a", sau đó không còn kìm chế được nữa, rêи ɾỉ không khác gì đang bán da^ʍ.

Thật ra không cần phải để ý nhiều vậy, anh bị Tạ Lâm độc chiếm, cả thành phố ai chả biết. Khác nhau ở chỗ người ngoài thì nghĩ anh bị cưỡиɠ ɧϊếp, nhưng anh lại không cảm thấy như vậy.

Tuy anh không thích nhưng rốt cuộc cũng chẳng phản kháng. Nếu Tạ Lâm dịu dàng hơn, anh còn có thể nhận được chút vui sướиɠ từ chuyện ấy. Đây không phải tâm đầu ý hợp nhưng cũng không thật sự là cưỡиɠ ɧϊếp, anh suy ngẫm rất lâu, cảm thấy có thể gọi kiểu quan hệ này là —— "Bị chơi".

Anh luôn bị chơi.

Dung Hạc tắm rửa sạch sẽ, đi xuống dưới nhà ăn sáng. Tạ Lâm đã ngồi bên bàn từ lâu, trước mặt chỉ có một tách cà phê, nhìn bộ dạng đã ăn xong, chỉ đang đợi anh thôi. Dung Hạc bước đến ngồi vào bàn, lập tức có cô gái giúp việc đến buộc khăn ăn giúp anh, quản gia đứng hầu bên cạnh hỏi: "Cậu Ba, cậu muốn ăn bữa sáng kiểu Anh hay là kiểu Trung?"

Dung Hạc cười nói: "Chú Đặng, cháu muốn ăn sandwich, thêm một cái trứng chiên, trứng ốp la còn lòng đào nha chú." Anh tạm ngừng, "Và tí rượu đỏ nữa."

Quản gia không lên tiếng mà quay sang trưng cầu ý kiến của Tạ Lâm. Tạ Lâm cầm tờ báo, không biết có phải do chăm chú đọc nên không nghe thấy hay không, đợi một hồi hắn vẫn không trả lời. Quản gia lặng lẽ lui xuống, chốc sau bưng trứng chiên và sandwich lên, không thấy rượu đỏ đâu.

Dung Hạc không thể làm gì ngoài hậm hực ăn.

Trên cổ tay anh vẫn đeo còng, một tay cầm dao một tay cầm nĩa rất bất tiện nhưng anh ghét bốc thẳng bằng tay, sẽ rất lỗ mãng, vì không muốn bản thân ăn ngấu nga ngấu nghiến như ăn mày nên loay hoay nửa buổi mới ăn được một mẩu trứng chiên, sandwich còn lại một nửa. Dung Hạc khẽ cau mày, không dám cầu xin Tạ Lâm mở còng cho mình, vừa chuẩn bị bứt phá bản thân, bốc luôn bằng tay thì trước mặt bất ngờ vươn đến năm ngón tay thon dài kéo cái đĩa của anh đi.

Dung Hạc ngẩng đầu, ánh mắt Tạ Lâm vẫn tập trung vào tờ báo, anh khom người kéo đĩa lại thì Tạ Lâm càng kéo đĩa ra xa hơn.

Tới tới lui lui mấy vòng, dụng ý rất rõ, là không muốn cho anh ăn.

Dung Hạc đói lắm rồi, cũng biết nếu bây giờ mình không ngỏ ý thì không phải chỉ bị đói mốc đơn giản như vậy. Người đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu, vả lại anh ngẩng đầu lên nổi không? Anh không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, vậy là đứng dậy quỳ xuống trước Tạ Lâm.

Dung Hạc cắn mở khóa kéo quần của hắn, cách qua lớp vải liếʍ cậu em được bao bọc trong qυầи ɭóŧ, đến khi chỗ đó ướt nhẹp lộ rõ từng đường gân anh mới dùng đến hai tay kéo qυầи ɭóŧ xuống, móc cậu em mập mạp của Tạ Lâm ra.

Chỗ đó vừa bắn hai lần nhưng lần thứ ba vẫn hăng hái tinh thần, không biết mỏi mệt. Dung Hạc ngậm toàn bộ nó, ngậm lút cán rồi bắt đầu lặp lại động tác phun ra nuốt vào. Quá dài cũng quá thô, qυყ đầυ chống ở cổ họng làm mỗi lần nuốt đều muốn nôn. Anh có thể quen với sự đâm rút thô bạo và tìиɧ ɖu͙© của Tạ Lâm nhưng vẫn không thể quen khẩu giao cho hắn. Nhưng Tạ Lâm lại thích nó nhất —— Tất cả những việc có thể khiến Dung Hạc khuất nhục và khó chịu thì hắn đều thích.

Khẩu giao là hành động mệt muốn chết, nếu như kéo dài sẽ đau miệng rát lưỡi mỏi cổ, ngay cả đầu gối cũng nhức. Dung Hạc sắp không chịu được, trong đầu chỉ toàn lời khẩn cầu mau bắn đi mau bắn đi. Nhưng có thể gọi Tạ Lâm là tuyển thủ môn kéo dài, như thể từ nhỏ thứ hắn uống không phải là sữa mà là Viagra, kéo dài không bắn. Miệng Dung Hạc gần như tróc da đến nơi mà hắn vẫn đứng đắn đọc báo, tiếng lật giấy vang lên trên đầu Dung Hạc, đừng nói là hạ thân, ngay cả ánh mắt cũng không hỗn loạn lấy một lần.

Cứ thế dùng cả tay lẫn miệng hầu hạ gần 10 phút thì Tạ Lâm đột nhiên thả tờ báo xuống, đè gáy Dung Hạc đẩy sâu vào miệng anh, bấy giờ mới thoải mái bắn ra.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ rất nhiều, Dung Hạc không nuốt kịp, suýt chút nữa bị sặc chết. Anh theo bản năng muốn lùi ra sau nhưng không lùi được, chật vật đợi đến lúc đối phương bắn xong, anh ngồi thụp xuống đất tựa như vừa chết một lần.

Tạ Lâm buông gáy anh, hài lòng thở hắt ra, Dung Hạc nghe thấy âm thanh ấy thì nghĩ cuộc giày vò mình cuối cùng cũng kết thúc, tức thời thả lỏng tinh thần, không nén được miệng tiện: "Mấy người trẻ tuổi tụi mi tên nào cũng ỷ cơ thể còn tốt nên buông thả du͙© vọиɠ, đến khi già cho tụi mi nếm mùi đau khổ."

Vừa dứt lời thì anh bị người nắm tóc lôi dậy.

"Chú ba không cần lo bò trắng răng," Tạ Lâm kề môi sát bên tai anh, hơi thở nóng bỏng thiêu đốt tai anh, "Dù chúng ta đều 70 80 tuổi thì cháu vẫn có thể làm chú!"

Môi Dung Hạc đỏ thẫm, sắc mặt tái nhợt, mặt mày vặn vẹo do đau đớn. Anh không đoán được Tạ Lâm đang diễu võ dương oai hay đang hờn dỗi, không dám trêu chọc Tạ Lâm nổi giận nên miễn cưỡng chịu đựng nở nụ cười lấy lòng: "Vâng vâng vâng, cháu đỉnh nhất. Sướиɠ cũng sướиɠ rồi, chú ba lớn tuổi, có thể ăn không?"

Dù tϊиɧ ɖϊ©h͙ có dồi dào cách mấy thì anh vẫn đói bụng.

Tạ Lâm khẽ mỉm cười, ấn anh ngồi xuống chân mình, bưng đĩa hờ hững nói: "Cháu đút chú ăn."

Dung Hạc nào dám nói "Không", bèn nhanh tay nhanh mắt cầm lấy ly nước đã uống hơn phân nửa để trấn tĩnh tâm trạng.

Giữa răng môi đều là mùi vị Tạ Lâm lưu lại, uống chút nước tẩy trừ, cảm giác đói bụng lại ập đến. Tạ Lâm cầm dao nĩa, đưa đồ ăn đến trước mặt anh như chủ nhân cho vật nuôi ăn, có tình thú đấy nhưng càng ăn càng đói. Dung Hạc nóng lòng sốt ruột, thấy còn tiếp tục thế này mình ăn đến trưa cũng vẫn bụng đói cồn cào, anh không nhịn được đánh bạo hỏi: "Nếu không thì... chú tự ăn?"

Nói rồi huơ huơ cái còng tay màu vàng.

Kim loại kêu lách cách, Tạ Lâm nhìn anh, không tỏ rõ ý kiến.

Dung Hạc chơi tới bến: "Tạ Lâm, chú yêu cháu."

Anh nhớ ra rồi, tối hôm qua Tạ Lâm ấn đầu anh bảo anh tỏ tình nhưng anh buồn ngủ muốn chết, không nói gì ngủ thϊếp đi. Có lẽ hành động ấy khiến Tạ Lâm giận nên mới phải đeo chiếc còng tay này đây.

Vậy thì nhanh chóng tỏ tình là được, đúng không?

Song Tạ Lâm không chấp nhận.

"Chú lừa cháu." Tạ Lâm nói, "Chú không thật lòng."

"Chú không thật lòng chỗ nào?" Vì miếng ăn quả thật Dung Hạc không màng đến mặt mũi, anh nép vào lòng Tạ Lâm làm nũng như mèo con, "Ba gia tộc Dung, Tạ, Từ chúng ta nhiều trẻ con như thế mà người chú thương nhất là cháu, cháu còn nói chú không thật lòng, lương tâm cháu quăng cho chó ăn rồi ư?"

Nói xong còn chọt vào ngực Tạ Lâm.

Cú chọt này dường như chọt vào điểm G của Tạ Lâm, người Tạ Lâm lập tức cứng còng. Hắn ôm siết Dung Hạc vào ngực mình, vùi cả mặt vào gáy anh. Thật lâu sau mới nặng nề thở dài thườn thượt.

"Chú lặp lại lần nữa đi." Tạ Lâm nói.

Dung Hạc quay đầu nhìn bánh sandwich và trứng chiên trên bàn, nói hết sức dịu dàng, hết sức chân thành, hết sức động tình: "Chú, yêu, cháu."

Dung Hạc lừa được Tạ Lâm, anh được thưởng bữa sáng còn phong phú hơn, vinh dự cùng Tạ Lâm đi tiếp đón khách.

Vế trước Dung Hạc mừng rỡ khôn xiết, nhưng vế sau Dung Hạc tránh còn không kịp.

- - - - - - - - - - - -

Công thụ không có quan hệ huyết thống. Ngoài ra truyện không chia chương nên mình sẽ tự chia, mỗi chương tầm 2300 đến 2500 chữ nha.

Hết 01.