Quyển 1: Anh ấy phải lòng cô gái mà tôi giúp đỡ - Chương 1

Dịch: Poson Ivy

Vào năm tôi yêu Sầm Thư nhất, hắn thích cô gái tàn tật được tôi giúp đỡ.

Tôi nghe thấy hắn nói chuyện với bạn bè.

“Cuộc đời của Văn Lệ quá suôn sẻ.”

“Cô ấy hoàn hảo như một hình nộm.”

“Tôi càng ngày càng cảm thấy vô nghĩa.”

Khoảnh khắc đó, thế giới của tôi như sụp đổ.

Tôi chặn mọi thông tin liên lạc của hắn rồi ra nước ngoài.

Năm năm sau tôi về nước, giới truyền thông phỏng vấn tôi, hỏi: "Nghe nói Sầm Thư, người thừa kế của nhà họ Sầm sắp đính hôn. Cô có biết tin tức này không?"

Tôi lắc đầu.

"Dường như tôi có biết một người như vậy, nhưng không thân. Chúc hắn tân hôn vui vẻ."

Đêm đó, Sầm Thư nhìn thấy tin tức này, hắn từ Luân Đôn vội vã đáp chuyến bay đêm trở về Thượng Hải.

1.

Lần này tôi trở về Trung Quốc là để tham gia cuộc thi khiêu vũ cổ điển.

Đây là một cuộc thi quốc tế được tổ chức ba năm một lần, và sân khấu trận chung kết được đặt tại Thượng Hải.

Vừa xuống máy bay giới truyền thông đã vây lấy tôi. Họ tranh nhau để phỏng vấn, đột nhiên có phóng viên của một tờ báo lá cải đưa micro về phía tôi.

Hắn hỏi một câu rất kỳ lạ: “Tiểu thư Văn Lệ, chúng tôi nghe nói Sầm Thư người thừa kế của nhà họ Sầm sắp kết hôn, cô có biết tin gì không?”

Sầm Thư?

Tôi quay đầu lại và nghĩ về nó.

Dường như tôi đã nghe thấy tên này.

Có lẽ đó là một người bạn cũ.

Tôi nở một nụ cười chuyên nghiệp, đàng hoàng trả lời: “Hình như tôi có biết một người như vậy, nhưng tôi không quen với anh ta. Dù sao, tôi cũng chúc anh ta có một đám cưới hạnh phúc!”

Các phóng viên khác rầm rì.

"Không quen sao? Trong giới có tin đồn hai người từng là người yêu."

Ồ, cuối cùng tôi cũng nhớ ra, hắn đã từng là chồng sắp cưới của tôi.

“Thật sự là không quen.” Tôi lại nhấn mạnh.

"Đã lâu quá rồi, tôi cũng không còn nhớ đến một người như vậy nữa."

2.

Tôi không phóng đại.

Sầm Thư và tôi là thanh mai trúc mã, yêu nhau và lớn lên cùng nhau.

Khi tôi còn học tiểu học, hắn thường dẫn những cậu bé khác đến sân chơi và đánh chúng vì đã kéo bím tóc của tôi.

Để kịp tham gia cuộc thi khiêu vũ đầu tiên của tôi, hắn đã bay vài chuyến bay đêm từ nước ngoài về.

Cũng bởi vì tôi nói rằng tôi không thích hắn không biết quý trọng cơ thể mình, nên hắn đã từ bỏ những trò chơi mạo hiểm như đấm bốc, đua xe.

Tất cả mọi người quen biết đều nói hắn vô cùng yêu tôi.

Trong mắt hắn ngoại trừ tôi ra thì không còn nhìn thấy người khác.

Tôi đã nghĩ chúng tôi sẽ tiếp tục như thế này cho đến hết đời.

Thuận lý thành chương đính hôn rồi kết hôn.

Nhưng đêm trước khi tốt nghiệp, tôi tình cờ thấy được nhật ký nói chuyện phiếm của hắn với anh em chí cốt.

Hắn nói: "Hình như tôi đã không còn tình cảm với Văn Lệ nữa."

Một người bạn đã gửi một biểu tượng cảm xúc nhướn mày.

“Chắc cũng gần như vậy, hai người quen nhau đã hơn hai mươi năm rồi.”

“Chính thức yêu nhau thì cũng được 5 năm.”

“Đổi lại là người khác thì ai mà không chán.”

Một lúc sau, Sầm Thư trả lời:

"Văn Lệ quá hoàn hảo, hoàn mỹ như một người giả."

"Cuộc sống của Văn Lệ không có trắc trở, không giống như Hồ Dương, cô ấy không thể nghe thấy nhưng vẫn kiên trì thi đậu đại học.”

“Từ trên người Tiểu Dương, tôi lại thấy được sự nhiệt tình của sinh mệnh.”