Chuong 1: Phụ thân

Ngày mẫu thân mất, trời hạ mưa to. Bà nằm trên giường bệnh, cố giữ hơi tàn, chết cũng không chịu nhắm mắt. Ngoài song sét rạch ngang trời, ánh chớp lóe vào căn nhà, nhoáng lên gương mặt khô gầy, dữ tợn của bà. Bàn tay bà nắm chặt ống tay áo Trường Hoa, gằn từng tiếng "Đừng quên lời hẹn với mẫu thân, nếu không, sống không bằng chết, vĩnh viễn rơi vào vực sâu."

Trường Hoa im lặng, không nhận, không chối.

Bà hấp tấp "Nhận, nhận mau!"

Trường Hoa vẫn không phản ứng.

Lão bộc bên cạnh khóc nói "Thiếu gia, ngài mau đáp ứng phu nhân đi."

Trường hoa cụp mi.

Ánh sét lại bổ vào gian nhà, thấy hơi thở mẫu thân đã mong manh, có lẽ sắp nhắm mắt, cậu mới thấp giọng "Vâng, con đáp ứng. Mẫu thân an nghỉ thôi."

Ánh mắt bà cong lên vui sướиɠ, mỉm cười ra đi.

Ngày hạ huyệt, trời lại thương người, nắng vàng ấm áp, bầu trời xanh thẳm. Mẫu thân nằm trong quan tài kín, thi thể khô quắt mặc một bộ hỉ bào rực rỡ, bi thương lại vui mừng. Ai ai đều nói bà đã an tường, khóe miệng còn cười, chỉ có Trường Hoa biết, nụ cười ấy ác độc như thế nào.

Dập đầu, châm hương, lập bia, nhạc đưa tiễn, tiền âm phủ đầy trời, cuối cùng đưa tiễn mẫu thân về hoàng tuyền. Hôm sau, lão bộc thu thập hành lý, tiễn cậu ra cửa "Thiếu gia, ngài cần đi thôi."

Trường Hoa hỏi "Ông không cùng tôi đi?"

Lão bộc nói "Tôi muốn ở lại, thay phu nhân thủ tòa nhà này."

Trường Hoa gật đầu "Được."

Lão bộc nói "Đường xá xa xôi, thiếu gia ngài cẩn thận, tôi đợi tin tức tốt của ngài trước mộ phu nhân."

Hành trình dài. Ngồi tàu lại đổi ô tô, xuyên qua những thành thị cao tầng lại tới điền viên thôn xóm, cuối cùng đã tới nơi, một góc của Giang Nam - Lý Ngư trấn.

Từ xưa đến nay, Giang Nam đều là chốn phồn hoa giàu có, ngàn năm sau, cổ lâu đã thành nhà cao tầng, sắt thép, điện tử, cổ phiếu, hết thảy đều hiện đại hóa, chỉ có Lí Ngư trấn vẫn giữ nguyên khung cảnh ngàn năm trước.

Trường Hoa cùng mẫu thân lớn lên từ nhỏ tại chốn đô thị, nhận nền giáo dục hiện đại. Chỉ có hai năm cuối mẫu thân bệnh nặng, muốn về cố hương dưỡng bệnh, cậu mới đi theo chăm sóc. Tưởng rằng quê cũ của mẫu thân đã lạc hậu, không ngờ núi cao còn có núi cao hơn, Lý Ngư trấn này còn cổ lão phảng phất như thời gian vẫn dừng lại ở ngàn năm trước, vĩnh không lưu chuyển.

Tới nơi, trời đã tối đen.

Không sao.

Đêm thu sương mù dày đặc.

Đường đá khúc khuỷu, hai bên đường san sát những cổ lâu, mỗi nhà đều treo một chiếc đèn l*иg đỏ trước cửa.

Cả thôn trấn giống như đã chết, không có một chút động tĩnh.

Trường Hoa bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, đi một bước lại một bước, bên tai vang lên những tiếng vang bất chợt, ngẫu nhiên có tiếng mèo kêu.

Sương đặc quyện, tại phía cuối màn sương, mơ hồ có ánh hồng thê lương.

Cậu đi về phía đó, chừng được mười phút, cuối cùng cũng tới điểm kết.

Nơi đây chính là một tòa đại cổ trạch.

Cánh cổng lớn treo hai chiếc đèn cá chép đỏ tươi.

Dưới ánh lửa đổ, mơ hồ chiếu lên tấm bảng hiệu hai chữ lớn như mây bay nước chảy: Thẩm trạch.

Trường Hoa xác nhận lại địa chỉ trong tay, thấy không nhầm mới đưa tay lên gõ vang vòng đồng trên cánh cửa. (có thể liên tưởng phim cổ trang)

Rất nhanh, phía trong truyền ra tiếng bước chân dồn dập.

Cánh cửa nặng nề mở ra, ánh sáng ngọn đèn xanh lọt tới, phía sau ngọn đèn đứng một thiếu nữ xinh đẹp.

Thiếu nữ thấy cậu, đầu tiên tỏ vẻ nghi hoặc, sau đó lại vui mừng "Có phải thiếu gia Trường Hoa?"

Trường Hoa nói "Phải."

Thiếu nữ cười nói "Mau vào, lão gia đã chờ ngài hồi lâu."

Cánh cửa đóng lại, Trường Hoa theo cô vào nhà.

Tòa nhà rất lớn, không biết có phải vì sương mù mà hơi ẩm rất nặng, trong vườn trồng nhiều loại đàn hoa, mùi hương nồng lên khiến người ta choáng váng.

Thiếu nữ gọi Tiểu Thúy, hay nói, tính tình hoạt bát, cô sống ở đây từ nhỏ, là thϊếp thân thị nữ của chủ nhân tòa nhà.

Từ "thị nữ" này ở thế kỷ 21 là vô cùng hiếm gặp, mà tại Lý Ngư trấn lạc hậu này, cũng không có gì là lạ.

Vòng vo một hồi, cuối cùng cũng tới chủ thính.

Nơi này quả nhiên cũng tối, chỉ có 4 ngọn đèn chong.

Lý Ngư trấn không có điện, người dân vẫn dùng nến để chiếu sáng.

Phía dưới đèn chong là đại viên bàn đỏ thẫm.

Trên bàn bày đủ các món ăn.

Trường Hoa đưa hành lý cho Tiểu Thúy, đi rửa tay, rồi mới ngồi xuống bàn.

Tiểu Thúy nói "Lão gia căn dặn, ngài vừa đến nhất định vừa mệt vừa đói, trước để ngài ăn nó rồi mới đi thấy lão gia."

"Phụ thân ngủ rồi?" Trường Hoa hỏi.

Tiểu Thúy nói "Thân thể lão gia xưa nay vẫn không tốt, luôn ngủ sớm. Nhưng hôm nay vì đợi ngài nên giờ vẫn chưa ngủ, chỉ là trong phòng có hơi lạnh nên mới đi phòng ngủ chờ ngài. Ngài ăn no trước rồi qua thấy lão gia."

"Cũng được."

Trường Hoa quả thật cũng đói bụng, không từ chối nữa, bắt đầu dùng cơm. Bàn cơm này đúng là mỹ vị, cậu ăn rất nhiều. Tiểu Thúy ở bên cạnh, vừa gắp đồ ăn cho cậu, vừa cưới nói "Thiếu gia hẳn là đói bụng lắm."

"Có chút."

Ngồi tàu hỏa vài ngày, đồ ăn khó nuốt, lúc xuống xe trong bụng sớm đã trống trơn, lại đường xa như thế, dù vậy nhưng động tác ăn của cậu vẫn rất ưu nhã.

Tiểu Thúy chăm chú nhìn cậu, đột nhiên cười nói "Thiếu gia cùng lão gia đúng là từ một khuôn đi ra, quả là phụ tử."

"Ửm?"

"Ngài gặp sẽ thấy." Tiểu Thúy nháy mắt nghịch ngợm mấy cái.

Trường Hoa cụp mi, lẳng lặng mỉm cười.

Dùng xong bữa tối, Tiểu Thúy dẫn cậu bái kiến phụ thân.

Phụ thân đối Trường Hoa là một từ ngữ đầy xa lạ. Tại 18 năm cuộc đời cậu, chưa từng xuất hiện qua. Trước đây, khi cậu còn tới trường, mỗi khi tan học, các bạn đều có phụ thân tới đón, chỉ có cậu, vĩnh viễn đều chỉ một người đến trường, một người về nhà. Mẫu thân nhiều năm nằm trên giường bệnh, không quan tâm cậu trưởng thành thế nào, ngẫu nhiên có bạn học hỏi "Thẩm Trường Hoa, ba ba của cậu đâu?"

Thời điểm đó, Thẩm Trường Hoa không biết đáp lại thế nào.

Vậy nên, giờ phút này, cuối cùng cũng gặp được người chỉ tồn tại trong ảo tưởng xa xôi, Trường Hoa cảm thấy có chút kích động. Máu lao nhanh, xương cốt không chỗ nào không run rẩy.

Tiểu Thúy dắt cậu qua những hành lang dài trùng điệp.

Tòa nhà này vừa xưa cũ, vừa lớn, dường như vẫn bảo trì sự cổ kính. Gian phòng đầu tiên ở Đông sương kia chính là phòng ngủ của phụ thân.

Trước cửa đứng một người hầu gác đêm. Tiểu Thúy nhẹ giọng hỏi "Lão gia đang ngủ?"

"Còn không có." Người hầu kia liếc nhìn Trường Hoa phía sau cô, trao đổi với Tiểu Thúy một ánh mắt, cung kính hành lễ "Kính chào Trường Hoa thiếu gia."

Đối với thứ lễ nghi không hợp thời đại này, Trường Hoa cũng không cảm thấy không hợp, cậu hơi hơi gật đầu.

Tiểu Thúy nói "Vậy tôi mang thiếu gia vào."

Cửa mở ra, bên trong ập tới mùi đàn hương nồng đậm. Trầm trầm phù phù, lẫm lẫm liệt liệt.

Phòng trong chỉ sáng một ngọn đèn.

Sa trướng đen tuyền khẽ giật giật, có tiếng người truyền ra từ đó.

Thanh âm người nọ trầm thấp nội liễm lại mang chút biếng nhác không diễn tả nổi thành lời.

Hắn nói "Đến rồi?"

Tiểu Thúy nói "Đến rồi."

Người nọ nói "Lại đây."

Trường Hoa bước gần lại giường vài bước, mượn ánh sáng mỏng manh của ngọn đèn, mơ hồ thấy bên trong ngồi một người.

Người nọ nói vọng ra "Con gọi Trường Hoa?"

Trường Hoa nói "Dạ. Thẩm Trường Hoa."

Người nọ trầm mặc một lát, hỏi "Mẫu thân đặt họ cho con?"

"Dạ."

"Được." Người nọ nói"Tên này là năm đó ta đặt cho con, con có hiểu ý nghĩa của nó?"

Trường Hoa nói "Trường sinh trăm tuổi, phong tư thiều hoa."

Trường Hoa không lên tiếng.

Người nọ nói "Con năm nay đã bao nhiêu rồi?"

"Mười tám."

"Không ngờ đã qua mười tám năm." Từ trong sa trướng phát ra u u một tiếng thở dài, nói "Lại đây, để ta xem con."

Ánh đèn lay động, một cánh tay gầy gò, trắng như tuyết lộ ra, giống như ngọc thạch đang phát ra ánh sáng mờ mờ dịu dàng.

Sa trướng xốc lên, gương mặt của người nọ liền lộ ra.

https://bell12910.wordpress.com/2013/07/31/tu-do/