Nhìn lại đời trước, Bạc Chẩm Sơ nhận ra bản thân thật sự đã bị nuôi thành một tên thiếu gia phế vật.Mười bảy năm đầu trong đời y sống đến vui sướиɠ tùy ý, bằng hữu hay huynh trưởng đều cố ý vô tình du …
Nhìn lại đời trước, Bạc Chẩm Sơ nhận ra bản thân thật sự đã bị nuôi thành một tên thiếu gia phế vật.Mười bảy năm đầu trong đời y sống đến vui sướиɠ tùy ý, bằng hữu hay huynh trưởng đều cố ý vô tình dung túng y cưng chiều y, khiến y hiểu lầm bản thân thật sự là thiên chi kiêu tử nhận hết mọi sủng ái, sống càng thêm phóng khoáng tùy ý.
Mãi đến khi một cơn hỏa hoạn thiêu rụi mọi sự phồn hoa của Bạc gia.
Khi nửa bầu trời Tước Thành bị ánh lửa rọi sáng, y bị cưỡng ép dùng thuật dịch dung mà thời niên thiếu y từng học chơi thay thành khuôn mặt của huynh trưởng mình, dẫn dắt bách yêu tà đạo đi về phía Bắc Minh, giữ bình an cho huynh trưởng.
“Chẩm Sơ, mười sáu năm vốn là của Chẩm Lâm kia bọn ta đã cho con hết rồi, con hãy giúp hắn lần này đi thôi.”
Nghe thấy lời này Bạc Chẩm Sơ suýt nữa bật cười, một nụ cười chẳng hợp với tính cách dĩ vãng của y, đúng rồi, trên đời này làm gì có bữa ăn nào miễn phí đâu chứ.
Trên núi Bắc Minh, rơi vào đường cùng tuyệt vọng, Bạc Chẩm Sơ đã đâm bội đao vào ngực, nhưng y hoàn toàn không ngờ bản thân có thể tỉnh lại. Hơn nữa vừa mở mắt đã trở lại mùa xuân tuổi mười sáu của y.
Cơn đau bị đông cứng đến mức hộc ra mảnh vụn nội tạng vẫn còn khắc ghi trong xương cốt, Bạc Chẩm Sơn không muốn chịu tội thêm một lần nữa.
Y ngẫm nghĩ, lần này phải chạy trốn nhanh thôi.
Song tính, NP, cổ đại cẩu huyết, bấm vào đọc nghĩa là cam chịu chấp nhận áng văn cẩu huyết, đừng vì thấy quá cẩu huyết mà nói gì gây mất lòng tội bé nha.