Chương 8: Thanh danh

[Cáo] bát tự: ngày tháng năm sinh, người TQ dùng bát tự để xem số mệnh, xem có hợp với nhau hay không

********

Mạc Phi nghiêng đầu, có chút khó hiểu nói: “Mạc Nhất, ngươi nói xem vì sao tam hoàng tử lại chọn ta?”

“Nghe nói là vì bát tự của thiếu gia và tam hoàng tử tương khắc, mệnh của tam hoàng tử rất cứng, bát tự phù hợp căn bản không chịu nổi, vì thế chỉ có thể lấy độc trị độc, tìm một người có bát tự tương khắc.” Mạc Nhất sáp

qua nói.

“Chẳng lẽ lý do là bát tự của ta với tam hoàng tử tương khắc?” Mạc Phi nghi ngờ.

“Ta nghĩ là vì thanh danh của thiếu gia.” Mạc Nhất suy nghĩ nói.

Mạc Phi nhíu mày: “Thanh danh? Ta rất nổi danh à?”

“Đương nhiên rồi thiếu gia, tiếng tăm ngài tuyệt đối vang xa.”

Mạc Phi hứng thú hỏi: “Phải không? Bọn họ nói ta thế nào?”

“Mọi người nói ngài là sửu bát quái, phế vật, đoản mệt, biếи ŧɦái, không

tiết tháo, không biết xấu hổ.” Gương mặt Mạc Nhất có chút xấu hổ.

“…”

“Tam hoàng tử thích người có thanh danh như vậy à?” Mạc Phi chớp chớp mắt nói.

Mạc Nhất gãi đầu: “Có lẽ khẩu vị tam hoàng tử có chút độc đáo.”

Mạc Phi vuốt cằm: “Âm mưu, nhất định là có âm mưu.”

“Thiếu gia, hay là ngươi suy nghĩ một chút đi, người này chính là tam hoàng tử điện hạ a! Qua thôn này sẽ không còn điếm tốt hơn.” Mạc Nhất có chút

xấu hổ nói.

“Tam hoàng tử xuất sắc lắm à?”

Mạc Nhất gật

đầu: “Đúng vậy! Đúng vậy! Mặc dù tam hoàng tử đã khắc chết ba nữ nhân

nhưng vẫn có rất nhiều người không tin đoán mệnh, kêu gào đòi gả cho tam hoàng tử.”

Mạc Phi vuốt cằm: “Có chút gì đó không đúng, ta nghĩ tam hoàng tử này nhất định do kế mẫu dưỡng.”

Mạc Nhất lại gật đầu: “Thiếu gia đúng là thông minh tuyệt đỉnh, tam hoàng

tử được kế mẫu dưỡng, nghe nói cuộc hôn sự này cũng là nàng ta định ra.”

“…”

“Thiếu gia, lần này ngài ngàn vạn lần đừng dọa chạy tam hoàng tử a.”

Mạc Phi ngẩng đầu nhìn Mạc Nhất: “Ngươi có vẻ rất có hứng thú với vị tam hoàng tử này, ngươi xem trọng hắn à?”

Mạc Nhất xấu hổ cười gượng: “Thiếu gia, ta nào dám dành nam nhân với ngài,

chỉ là lạc đà có gầy thì vẫn hơn ngựa to, cho dù tam hoàng tử không được sủng nhưng vẫn là tam hoàng tử, sính lễ chắc chắn không ít a! Thiếu

gia, gần nhất ngay cả nước lạnh chúng ta cũng sắp không có mà uống rồi.”

Vốn nếu bán món trang sức của Lâm Tịch đi thì có thể kiếm được một khoản,

thế nhưng lần trước náo loạn như vậy làm hai người không dám ra tay.

Ánh mắt Mạc Phi sáng ngời: “Nói không sai nói không sai, ngươi cũng có kiến thức đấy.”

“Cũng là thiếu gia ngài kiến thức uyên bác, ta chỉ là mưa dầm thấm đất, mưa dầm thấm đất thôi…” Mạc Nhất khiêm tốn nói.



Chỗ ở tam hoàng tử.

“Điện hạ, nếu ngài không thích thì từ chối hôn sự này đi.” Tô Vinh nói.

Lâu Vũ lắc đầu: “Không cần, cưới ai cũng vậy, tạm thời cứ xem thử nữ nhân

kia ngàn chọn vạn tuyển dạng người gì.” Dù sao có nữ nhân kia ở, cho dù

hắn có người mình thích cũng không dám cưới.

Tô Vinh nhíu mày: “Điện hạ, như vậy thực ủy khuất ngài.”

Lâu Vũ cũng nhíu mày: “An bài thời gian để ta gặp hắn, thật muốn xem thử người như vậy có thể làm nên chuyện gì.”