Chương 41

Lục Trăn cõng Diệp Già Kỳ say bất tỉnh nhân sự về Diệp trạch, cơ bắp mệt mỏi kiệt sức, lại ngầm mắng con nhóc Lục Yên này không có nghĩa khí, lại bỏ lại một mình anh ở rạp chiếu phim.

Anh đi đến bên lề đường chuẩn bị đón xe về nhà, lúc này nhận được điện thoại của Tần Hạo, bảo anh đến quán bar chơi.

“Ông đây chuẩn bị đi về.”

“Đêm nay là đêm Giáng sinh, tất cả mọi người chơi ở bên ngoài, về sớm như vậy làm gì, hướng dẫn con gái cậu làm bài tập sao?”

“Con mẹ cậu.” Lục Trăn mắng, lại hỏi: “Ở đâu?”

“Khu phố giải trí bên này mở quán bar mới, nghe nói mời ban nhạc đến biểu diễn.”

“Được, chờ tớ.”

Lục Trăn cũng thích chơi, bây giờ mới tám giờ, anh cũng không muốn về nhà sớm như vậy, dứt khoát gọi xe đi thẳng đến quán bar mới của khu phố giải trí.

Lương Đình ở bên ghế dài vẫy vẫy tay với anh: “Ở đây!”

Lục Trăn đi qua, Lương Đình hỏi anh: “Vừa rồi gọi điện cậu không bắt máy, làm gì vậy?”

“Đừng nói nữa, mới đưa Diệp Già Kỳ về.”

“Cậu đưa nó về?”

Lương Đình cười: “Quan hệ của hai người tốt như vậy từ khi nào?”

“Ông đây cũng không thể ném tên say rượu này ở trên đường.”

“Diệp Già Kỳ, nó biết uống rượu?”

Lục Trăn nói chuyện đã xảy ra một cách đơn giản, Lương Đình nghe ra được đầu mối, cười nói: “Sợ là nó bị Thẩm Quát gài rồi.”

“Không biết, dù sao ông đây đều không thích cả hai đứa nó.”

Lục Trăn dường như nhớ ra gì đó, vô cùng thần bí nói với Lương Đình: “Tớ cảm thấy, con gái tớ có thể lại vừa ý Diệp Già Kỳ rồi.”

Lương Đình sặc bia, ho khan một tiếng: “Làm, làm sao mà biết.”

“Không biết, cảm giác, bây giờ con gái không phải đều thích loại tiểu bạch kiểm* này à.”

(*: Tiểu bạch kiểm dùng để chỉ những chàng trai có mặt mũi thanh tú, trắng trẻo đẹp trai. Một nghĩa khác là chỉ con trai ham tiền.)

Lương Đình rót cho Lục Trăn một ly rượu, nở nụ cười: “Có phải cậu ngốc không, thật sự không nhìn ra con gái cậu đã sớm đối với...”

“Đối với cái gì?”

“Thôi quên đi, không có gì.” Lương Đình chỉ vào sân khấu nói: “Lát nữa có ban nhạc mới tới hát, nghe nói còn rất được hoan nghênh.”

Lục Trăn không quá cảm thấy hứng thú với mấy chuyện này, lười biếng ngã lên ghế sô pha dài gửi tin nhắn cho Lục Yên, hỏi cô về nhà chưa.

Nhưng mà Lục Yên không trả lời anh, gọi điện cũng không bắt máy, Lục Trăn hiển nhiên có chút bực bội, lại gọi điện thoại vào điện thoại nhà riêng.

“Con nhóc chết tiệt kia, chắc chắn chưa về nhà, không biết lại đi đến chỗ nào lêu lổng rồi.”

Lương Đình cười nói: “Cậu quản người ta làm gì, đã là con gái mười sáu mười bảy tuổi rồi, người ta không có cuộc sống về đêm của riêng mình à.”

“Sống về đêm cái rắm, nó ngược lại dám…” Lục Trăn nói: “Cậu lại không nuôi con gái, không hiểu lòng dạ của ông đây.”

Có lớn hơn nữa cũng là con gái anh.

Lương Đình nói: “Thật đúng là đừng nói, mặc dù cô nhóc Tiểu Yêu đó cùng tuổi tác với tớ, nhưng tớ vẫn thật sự xem con bé là con gái nuôi, cậu nói xem có kỳ lạ không.”

Lục Trăn cười cười: “Cậu tốt nhất nên vĩnh viễn xem nó là con gái nuôi, đừng có ý đồ xấu.”

“Tớ vốn không có động lòng gì.”

Tần Hạo nhìn Lương Đình, lại nhìn sang Lục Trăn, ngốc nghếch hỏi: “Vậy có phải tớ cũng không được động lòng không?”

Lòng bàn tay của Lục Trăn níu cái ót của anh ta: “Cậu muốn động lòng cái gì!”

“Tớ rất thích Tiểu Yên, nhưng con bé không nhìn trúng tớ.”

“Mẹ nó! Cầm thú!”

“Quả thực không phải người!”

“Đánh gãy răng nó!”

Mấy chàng trai bắt đầu đùa giỡn, mà lúc này, ban nhạc bước lên sân khấu, một âm giọng khói nhàn nhạt truyền tới ----

“Xin chào mọi người, tôi là Giản Dao, tiếp theo xin hãy lắng nghe màn biểu diễn mà ban nhạc Dã Lang của chúng tôi mang tới.”

Nghe thấy hai chữ “Giản Dao”, thân hình Lục Trăn bỗng nhiên sững lại, cái cổ anh cứng đờ quay về phía sân khấu.

Cô gái trên sân khấu mặc một chiếc áo thun màu nâu xám, áo thun bó sát phác họa vòng eo mảnh mai của cô, lộ ra cái rốn bằng phẳng. Bên dưới chính là chiếc quần có phong cách thoải mái rộng rãi, phối với một đôi giày Martin.

Siêu ngầu.

Mắt của Lục Trăn trừng trừng nhìn cô, choáng váng.

Tay của Tần Hạo quơ quơ trước mặt Lục Trăn: “Anh Lục, nhìn gì đấy!”

“Lại… là cô ấy.” Lục Trăn hồn bay phách lạc lẩm bẩm: “Là cô ấy.”

Lương Đình thuận theo ánh mắt của anh nhìn về phía cô gái trên sân khấu: “Cô ấy là ai vậy?”

“Vợ của tớ.”

“Phụt!” Bia trong miệng Tần Hạo phun ra ngoài, phun ra đầy mặt đầy người Lục Trăn: “Cậu cũng quá thẳng thắn rồi đấy.”

Lúc này Lục Trăn mới thoáng lấy lại tinh thần, đứng dậy đi đến phía trước sân khấu, đứng ở vị trí gần cô nhất dưới sân khấu, giương mắt nhìn cô.

Lương Đình và Tần Hạo nhìn bóng lưng quấy rối tìиɧ ɖu͙© của anh, hai mặt nhìn nhau.

“Cô ấy nói cô ấy tên là gì nhỉ?”

“Không nhớ rõ.” Tần Hạo kéo người đàn ông bên cạnh một cái, hỏi: “Cô gái trên sân khấu kia tên là gì?”

Người đàn ông nói: “Các cậu không biết cô ấy à! Hát chính của ban nhạc Dã Lang – Giản Dao, cô ấy thường xuyên đến quán bar ca hát, rất nhiều người biết cô ấy.”

“Giản Dao…”

Lương Đình lẩm bẩm cái tên này, đột nhiên mở to hai mắt, nhìn về phía cô gái trên sân khấu, cô gái ôm ghi-ta, dịu dàng đàn hát bài . (*: Một bài hát của ca sĩ Trương Quốc Vinh.)ó>

Tần Hạo vỗ vỗ mặt Lương Đình, nói: “Cậu cũng thấy choáng à?”

Lương Đình quay đầu lại, nhìn anh ta một cái, nói: “Cậu biết cô gái lạnh lùng trên sân khấu kia là ai không?”

“Ai vậy?”

“Mẹ của Lục Yên.”



Âm sắc* của Giản Dao vô cùng tốt, bất luận là hát điệu hát ca dao dân gian hay là ca khúc được yêu thích, hoặc là Rock n’ Roll thì đều êm tai, hơn nữa phong cách cá nhân của cô mạnh mẽ, rất lôi kéo bầu không khí hiện trường.

(*: Trong âm nhạc, âm sắc được biết là phẩm chất của một nốt nhạc hoặc âm thanh. Âm sắc giúp phân biệt làm những loại nhạc cụ khác nhau. Những tính chất vật lý của âm thanh ảnh hưởng đến sự nhận thức âm sắc bao gồm phổ âm và cường độ.)

Lúc Giản Dao hát, ánh mắt thỉnh thoảng dời xuống, trông thấy Lục Trăn.

Khuỷu tay Lục Trăn chống sân khấu, tủm tỉm cười nhìn cô.

Thấy cô nhìn sang, anh dè dặt vẫy vẫy tay với cô.

Giản Dao lườm một cái, ai nghe nhạc lại đến gần như vậy, cũng không sợ âm thanh bên cạnh đánh vỡ màng nhĩ.

Cô gảy một nốt chủ âm, Lục Trăn lập tức bịt lỗ tai lại, sau đó há hốc mồm, giống như bị sóng âm chấn động mà đau.

Khóe miệng Giản Dao tràn ra một nụ cười khẽ, nhưng sau khi Lục Trăn nhìn sang, cô lập tức khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng.

Phía trước sân khấu quán bar có đặt một cái hộp, nếu như khách nghe thấy hài lòng cũng có thể cho một chút tiền boa. Nhưng mà lúc ấy người cho tiền boa khen thưởng không tính là nhiều, cả đêm, trong hộp của Giản Dao lưa thưa cũng chỉ mấy tệ.

Lục Trăn quay lưng đi, lấy ví tiền của mình ra nhìn mộ cái, lại quay lại hàng ghế dài của mình, hỏi Lương Đình: “Có mang tiền không?”

“Cậu không mang à?”

“Có mang, không đủ, cho tớ mượn một ít.”

Lương Đình nhìn ví tiền của anh một cái, bên trong cũng chỉ tầm mười tệ.

“Sao cậu lại nghèo thành thế này?”

“Vừa rồi bị con gái tớ vét sạch rồi.”

Lương Đình cũng coi như là con em nhà giàu, tiện tay móc ra tiền trăm tệ đưa cho Lục Trăn, vỗ vỗ vai anh: “Chị dâu rất đứng đắn.”

“Đó là đương nhiên.”



Sau khi hát xong, Giản Dao và bạn trong ban nhạc nhận tiền lương, ngồi trên hàng ghế dài xa xăm uống rượu nói chuyện phiếm.

Ánh mắt Lục Trăn cả đêm đều treo trên người cô, đương nhiên, mấy người bạn trong ban nhạc bên cạnh cô cũng chú ý tới anh.

“Giản gia, em biết chàng trai kia sao?”

Giản Dao uống một ngụm bia, mắt phượng hẹp dài hững hờ liếc nhìn Lục Trăn một cái: “Trường học, từng gặp vài lần.”

“Ra tay rất hào phóng, cho tiền boa còn cao hơn phí lên sân khấu của chúng ta.”

Giản Dao thu ánh mắt về, thản nhiên nói: “Đồ ngốc.”

Lục Trăn ngốc nghếch đương nhiên không biết bọn họ đang nói cái gì, nhưng mà anh chú ý tới Giản Dao và mấy chàng trai kia vừa hút thuốc vừa uống rượu, bia còn cho thêm mấy cục đá… Anh có chút không vừa mắt, đi thẳng tới bên cạnh hàng ghế dài của bọn họ, nói với Giản Dao: “Mấy ngày nay em… đừng uống rượu.”

Trong lời nói của anh đương nhiên có ý sâu xa, buổi sáng hôm nay Giản Dao vừa bị "cái đó" vây hãm trong nhà vệ sinh, nhờ anh đi mua băng vệ sinh, bây giờ ở đây uống rượu hút thuốc.

Nhà Lục Trăn cũng có con gái, biết mấy ngày này của con gái cực kỳ quý giá, không thể gội đầu chạm vào nước lạnh càng không thể uống đồ lạnh.

Giản Dao nhìn hai má ửng hồng của thiếu niên, khóe miệng giương lên, thở ra một tiếng xì khẽ, không để ý tới anh.

Lục Trăn có chút xấu hổ, nhưng cũng không rời đi, cứ thế canh giữ bên cạnh hàng ghế dài của bọn họ.

Một thiếu niên phong cách Afro hair* trong ban nhạc không vừa mắt, trào phúng Lục Trăn nói: “Nhà mày quản lý Thái Bình Dương à? Quản lý thật là rộng.”

(*: Afro Hair là kiểu tóc ngắn uốn xoăn tít thành những lọn thưa. Kiểu tóc này mang đến hình ảnh phá cách, táo bạo cho anh chàng.)

“Cô ấy là…”

"Vợ tôi" suýt chút nữa thốt ra, lại bị anh miễn cưỡng nuốt xuống, ép ra mấy chữ "bạn học của tôi".

Afro hair đứng lên nói: “Có phải mày ngốc không? Quản trời quản đất còn quản đến trên người Giản gia của chúng tao.”

“Giản gia?” Lục Trăn phân biệt rõ hai chữ này, nhìn về phía Giản Dao: “Nam à?”

Giản Dao thản nhiên đối mặt với anh, lông mày dương dương tự đắc.

Không sai, Giản gia.

Mấy chàng trai xung quanh đều bị dáng vẻ ngốc nghếch của Lục Trăn chọc cười: “Thằng cha từ đâu tới, có phải đầu óc có bệnh không.”

“Cút đi, đừng con mẹ nó làm ảnh hưởng đến mấy anh đây uống rượu.”

“Ỷ vào mình có tiền bẩn thì ghê gớm rồi, thứ ông đây không ưa nhất chính là mấy thiếu gia có tiền như chúng mày.”

Phần lớn thiếu niên trong ban nhạc phản nghịch lại ghét giàu, đương nhiên không quen nhìn cậu ấm Lục Trăn này.

Lương Đình và Tần Hạo thấy bên này cãi vã thì đi nhanh tới, đứng bên cạnh Lục Trăn giữ thể diện cho anh.

Tần Hạo nói ra: “Làm sao, có tiền còn chọc phải các anh rồi có đúng không!”

“Muốn đánh nhau đúng không!” Đám con trai trong ban nhạc cũng rất trẻ tuổi, đều là tính cách thiếu niên, một lời không hợp liền động thủ cũng là chuyện hay xảy ra.

Giản Dao rốt cuộc đứng dậy, đi đến bên cạnh Lục Trăn, nắm cổ áo anh, chậm rãi kéo anh lại gần mình.

Lục Trăn trong nháy mắt căng thẳng, trừng to mắt nhìn ngũ quan tinh xảo dần phóng đại của cô, lòng dạ rối bời nói: “Em… em làm gì vậy!”

“Ra ngoài nói chuyện.”

Giản Dao lôi kéo cổ áo anh giống như dắt chó, lôi anh ra khỏi quán bar.

Sức lực của cô gái này thật lớn, kéo đến mức Lục Trăn liên tục bổ nhào bò ra khỏi cửa.

Trên trời tuyết rơi xuống lả tả, gió lạnh thổi, quần áo mỏng manh trên người Giản Dao liền không chịu nổi, hít vào một tiếng ---

“Mẹ nó, sao lại có tuyết rồi.”

Lục Trăn thấy thế, quả quyết cởϊ áσ lông của mình ra, quấn lên trên cơ thể gầy yếu của cô gái.

Giản Dao vốn dĩ muốn từ chối, nhưng mặc chiếc áo lông mang theo nhiệt độ cơ thể này của anh, ấm đến mức quả thật giống như đi vào thiên đường.

Áo lông rất mềm, rất nhẹ, cũng rất dễ chịu, giá cả tuyệt đối không ít.

Giản Dao chưa từng mặc áo lông ấm áp, lại có chút không nỡ cởi ra.

Lục Trăn lại chỉ mặc mỗi một chiếc áo len cashmere (*) màu đen mỏng manh, nổi bật dáng người đẹp lưng gấu eo ong của anh, đúng là… rất có hình thể.

(*): Len cashmere: là một loại sợi thu được từ dê cashmere hoặc dê pashmina và các loại dê khác. Nó đã được sử dụng để sản xuất sợi, dệt may và quần áo trong hàng trăm năm. (theo Wikipedia)

Giản Dao đánh giá anh một chút, hỏi: “Cho nên, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”

“Bụng của em có đau không?” Lục Trăn lo lắng hỏi cô: “Con gái nhà anh…ờ, em gái anh, mỗi lần đến lúc đó đều đau đến nằm lỳ lăn lộn trên giường, anh thấy em còn uống rượu bia ướp lạnh…”

Giản Dao bất đắc dĩ nói: “Không phải cô gái nào cũng sẽ đau bụng.”

Cô cũng không quý giá như vậy.

“Vậy em vẫn là chú ý một chút.” Lục Trăn nói: “Đừng uống đồ lạnh, còn có, con gái một mình ở bên ngoài đừng uống rượu.”

Giản Dao giương mắt dò xét anh, vầng trán anh rộng rãi bằng phẳng, ánh mắt trong veo, thật sự là sự quan tâm xuất phát từ đáy lòng.

Có chút cảm động.

“Anh tên là gì?”

Lục Trăn lập tức sửa sang cổ áo, trịnh trọng đến kỳ lạ nói: “Chính thức giới thiệu một chút, anh tên Lục Trăn, năm nay 18 tuổi, chào em.”

“Chào anh, Giản Dao.”

Giản Dao nhẹ nhàng vỗ vỗ lòng bàn tay anh, xem như là bắt tay rồi.

Vuốt chó của Lục Trăn nắm lấy tay cô: “Có thể em cảm thấy có chút đột ngột, nhưng anh vẫn còn muốn nói cho em biết, anh là chồng tương lai của em.”

“…”

Bóng dáng cô gái xa dần, Lương Đình đi ra khỏi quán bar, nhìn dấu năm ngón tay đỏ bừng trên mặt Lục Trăn, lắc đầu nói: “Chị dâu… thật sự là một nhân vật.”

*

Lục Trăn tạm thời không nói cho Lục Yên biết chuyện gặp được mẹ của cô, đồng thời cũng bảo Lương Đình và Tần Hạo giữ bí mật, không được nói.

Lương Đình thật sự không thể hiểu được: “Vì sao không nói, cô nhóc Lục Yên kia vẫn luôn nghe ngóng tin tức của mẹ con bé ở khắp nơi, bây giờ thật vất vả mới gặp được, cũng nên để cho con bé biết.”

“Con nhóc đó xúc động giống như tớ, ông đây không muốn nó giống ông đây…”

Lục Trăn sờ lên dấu bàn tay trên mặt mình: “Tóm lại, chuyện này phải từ từ, đừng hù dọa người ta, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng, đừng khiến cô ấy cảm thấy người một nhà chúng tớ đều không bình thường.”

Lương Đình cười nói: “Tiểu Yên có lẽ vẫn... thận trọng hơn cậu một chút.”

Kỳ nghỉ đông đang đến, ngày công bố kết quả thi cuối kỳ khối 12, bạn học chen chúc nhau xem điểm trường thông báo dán trên tường. Lục Yên thật vất vả mới chen vào được, thậm chí còn không dùng tới số, hạng nhất top 100 trên bảng danh dự, Thẩm Quát.

Lục Yên nhón chân nhìn lên điểm các môn và tổng điểm của anh, thật là trâu bò, tổng điểm của anh nhiều hơn 28 điểm so với Diệp Già Kỳ hạng hai, ngay cả điểm môn tiếng Anh yếu nhất của anh cũng đã đuổi kịp rồi.

Thành tích này trong cả thành phố mà nói cũng chắc chắn đứng đầu.

Chẳng trách Chung Khải suốt ngày treo nhà khoa học bên miệng, đầu óc này của Thẩm Quát, không dấn thân vào xây dựng khoa học cho tổ quốc thật sự là rất đáng tiếc.

Nhưng là tỉ mỉ tính toán thì lĩnh vực khoa học công nghệ Internet tương lai do anh làm cũng thật sự thay đổi cuộc sống của mọi người.

Lục Yên xuyên qua đám người đông đúc, xa xa trông thấy Thẩm Quát đeo cặp chéo vai đi ra khỏi bóng cây ở cổng trường.

Anh mặc một chiếc áo len cao cổ màu xám tro nhạt, càng lộ ra vai rộng eo hẹp, quần màu đen phổ thông phác họa hình dáng đôi chân dài của anh.

Dưới ánh mặt trời sáng tỏ trong ngày mùa đông, tóc ngắn gọn gàng của anh có vài cọng hơi rũ xuống, rơi phía trước con ngươi đen như mực, nhỏ vụn.

Lục Yên chạy chậm đuổi tới, hỏi anh: “Thẩm Quát, xem điểm số chưa?”

Thẩm Quát quay đầu nhìn cột thông báo một cái, nói: “Quá nhiều người.”

Anh vẫn luôn không thích đến nơi đông người góp vui.

Lục Yên hưng phấn nói: “Em xem giúp anh rồi, lại là hạng nhất.”

“Ừm.”

Thẩm Quát tựa như không có kinh ngạc lẫn vui mừng gì quá lớn, thành tích này anh đã sớm đoán trước, nhưng anh lại hỏi: “Diệp Già Kỳ bao nhiêu điểm?”

“Ít hơn anh 28 điểm!” Lục Yên biết Thẩm Quát để ý chuyện này, bởi vậy cố ý giúp anh tính toàn chênh lệch tổng điểm: “Tổng điểm của mười hạng đầu đều sít sao, đều là chênh lệch mấy điểm, anh kéo ra chênh lệch 28 điểm, thật là một mình một cõi đó.”

Thẩm Quát thản nhiên nói: “Không tính là nhiều, trước khi cậu ta đến, kỷ lục cao nhất của anh là 52 điểm.”

Lục Yên cười nói: “Đầu óc Diệp Già Kỳ cũng rất thông minh, em nghe chú Diệp nói anh ta học cấp 3 ở Mỹ lấy học bổng hàng năm.”

Thẩm Quát không nói gì, dừng bước lại, người người sang nhìn về phía cô: “Em thế nào?”

“A.”

“Bao nhiêu điểm?”

“Em… em quên xem rồi.”

Bây giờ cô mới kịp phản ứng, cô cố ý tới tra điểm, thế mà quên mất điểm của mình. Chuyện này cũng… quá dồn hết tâm trí rồi đấy.

Lục Yên vô cùng ảo não cắn cắn đầu lưỡi: “Dù sao thì thành tích của em vẫn luôn như thế rồi, không tốt không xấu, lần này chắc chắn cũng giữ vững top 50 của khối thôi.”

Anh hỏi cô: “Em thi trường đại học nào?”

“Em tạm thời vẫn chưa suy nghĩ, đến lúc đó rồi xem đi, xem xem điểm số của em đủ để vào trường nào, không có mục tiêu.”

Lục Yên thờ ơ nhún vai: “Dù sao cũng còn sớm, bây giờ mới lớp 11.”

“Không còn sớm nữa, thành tích của em quá kém, nếu như bây giờ không nắm vững một chút thì sẽ không thi lên được.”

“Anh đừng rủa em.” Lục Yên đập eo Thẩm Quát một cái, xem như trừng trị: “Thành tích này của em chắc chắn thi được đại học trọng điểm.”

Thẩm Quát rũ con ngươi, chân đạp lên vầng sáng lốm đốm và lá khô trên mặt đất, thản nhiên nói: “Nhưng không lên được đại học Q.”

Đại học Q là đại học đứng đầu cả nước, tương xứng với Thanh Hoa Bắc Đại, thậm chí điểm số chuyên ngành sẽ càng cao hơn.

Thành tích này của Lục Yên, không đủ đến điểm trúng tuyển của đại học Q.

Lục Yên tỏ vẻ mình rất xem nhẹ tất thảy: “Nếu em có thể lên được điểm chuẩn của đại học Q thì sao em không báo danh vào Thanh Hoa Bắc Đại chứ?”

“Bởi vì anh sẽ báo danh đại học Q.”

Bước chân Lục Yên bỗng nhiên dừng lại, một cơn gió nổi lên, ngọn cây vang lên tiếng xào xạc.

Anh sẽ báo danh đại học Q, đương nhiên.

Ở kiếp trước, Thẩm Quát chính là học chuyên ngành máy tính của đại học Q trâu bò nhất, với thành tích của anh thì ghi danh đại học Q hoàn toàn không có vấn đề.

“Đại học anh sẽ báo danh đại học Q.” Thẩm Quát nhìn cô, bình tĩnh nói: “Cho nên một năm cuối cùng, em cũng phải nỗ lực mới được.”

Trái tim Lục Yên bỗng nhiên nóng lên, vành tai cũng đỏ lên, cô nhỏ giọng nói: “Em, tại sao em phải cố gắng.”

Mặt Thẩm Quát hơi giãn ra, nghiêm túc hỏi: “Em không muốn học cùng một trường đại học với anh?”

Giờ phút này, Lục Yên thậm chí có thể nghe được tiếng tim đập với tốc độ 800 mã* của mình, cuống họng khô khan, hồi hộp đến mức không biết nên nói gì cho phải, một câu cũng không nói nên lời.

Thẩm Quát ngước mắt nhìn dãy núi phía xa, tiếp tục nói: “Nếu như em muốn học cùng một trường đại học với anh thì một năm cuối cùng, em phải cố gắng.”

“Thẩm Quát, anh có ý gì.”

Cô cắn cắn môi dưới, cúi gương mặt nóng rần xuống, cũng không dám nhìn anh.

Cảm xúc bành trướng.

“Em biết anh có ý gì.” Đầu ngón tay Thẩm Quát nhẹ nhàng chạm vào mu bàn tay của cô, nhưng cũng chỉ một cái chớp mắt rồi thu lại.

“Lục Yên, nếu như là chuyện anh nhận định thì cả đời cũng sẽ không từ bỏ.”

Giọng điệu trầm thấp bình tĩnh của anh chậm rãi vang lên ---

“Cho nên lâu như vậy rồi anh mới chính thức lấy dũng khí, quyết định.”

Lục Yên cảm thấy trái tim mình thật sự sắp nổ rồi.

Lấy dũng khí, quyết định.

Là thổ lộ sao, tại sao phải ở trong giờ phút bình thường như thế, nơi thổ lộ mà cô tưởng tượng nhất định là phải dưới trời sao lãng mạn, hoặc là trong hoa viên buổi chiều tĩnh mịch, có hoa tươi cũng có lễ vật…

Không không không, tất cả những thứ này không quan trọng, hoàn toàn không quan trọng, chỉ cần là người đàn ông trước mặt này, cho dù là ở cửa nhà vệ sinh cũng không quan trọng…

Nhà vệ sinh, sao cô phải nghĩ đến nhà vệ sinh chứ!

A, sắp điên rồi!

“Lục Yên.” Anh gọi cô một tiếng: “Em có đang nghe anh nói không?”

“Em đang, đang nghe.” Tay Lục Yên móc thật chặt lấy áo len của mình, ép mình tập trung: “Anh nói cửa nhà vệ sinh.”

Thẩm Quát bất đắc dĩ: “Anh nói rằng định quyết định…”

“A a a! Quyết định…”

Anh đang thổ lộ! Anh chắc chắn đang thổ lộ!

“Có lẽ em sẽ gặp được người tốt hơn anh….”

“Sẽ không đâu!”

Lục Yên nghe được câu này phản ứng vẫn tính là nhanh chóng, luôn miệng bác bỏ: “Sẽ không, không có ai tốt hơn anh.”

Khóe miệng thiếu niên nhẹ giương: “Hãy nghe anh nói hết.”

“Anh nói đi.”

“Có lẽ em sẽ gặp được người tốt hơn anh, bởi vì Thẩm Quát của hiện tại không phải là Thẩm Quát tốt nhất.”

Trong con ngươi của hắn hiện ra ánh sáng chắc chắn mà tự tin ---

“Nhưng Thẩm Quát của tương lai, chắc chắc sẽ không khiến em thất vọng.”

Hốc mắt Lục Yên hơi nóng lên, cô biết Thẩm Quát của tương lai có bối cảnh cỡ nào, đỉnh cao mà anh trèo lên là độ cao mà tất cả mọi người khó mà với tới được.

Lục Yên lắc đầu, bỗng nhiên cầm cổ tay anh: “Anh nghĩ sai rồi, Thẩm Quát, anh bây giờ chính là tốt nhất.”

Thẩm Quát cúi đầu nhìn mu bàn tay trắng nõn của cô, cười khổ: “Bây giờ có gì mà tốt.”

Thời niên thiếu mịt mù và khốn đốn, cuộc sống rối loạn, không tiến không lùi, có thể có cái gì tốt.

“Dù sao thì em thích anh của bây giờ hơn”. Anh cố gắng, chân thành tha thiết, nhiệt tình.

Anh nắm ngược lại tay cô, dùng sức nắm chặt, Lục Yên có thể cảm nhận được lòng bàn tay ẩm ướt mồ hôi của anh, anh cũng rất căng thẳng.

Nhưng mà vài giây, anh liền thận trọng buông cô ta.

Lục Yên phát hiện ra con người Thẩm Quát, năng lực tự điều khiển thật sự mạnh đến mức khiến cho người ta líu lưỡi, hơn nữa rất sở trường ngụy trang, ngoài mặt ung dung thản nhiên, bình tĩnh mà không gợn sóng, không ai đoán ra tâm tư của anh.

Lục Yên cũng thu tay về, xoa xoa cánh tay, hồi hộp nói: “Mặc dù có chút khó khăn, nhưng em nhất định sẽ cố gắng đuổi kịp bước chân của anh, em cũng muốn cùng học ở một trường đại học.”

“Ừm.”

“Vậy…. em đi xem điểm số của em một chút?”

Cô quay người muốn chạy đi, mà cánh tay Thẩm Quát bỗng nhiên từ phía sau đưa đến, ôm trên vị trí xương quai xanh của cô, dùng sức siết chặt cô vào trong l*иg ngực mình.

Lục Yên đột nhiên không kịp chuẩn bị, dựa lưng vào vòng eo bằng phẳng căng chặt của anh.

Giọng nói trầm thấp của anh vang lên bên tai cô: “Vậy chắc chắn chứ?”

Lục Yên cảm nhận được hô hấp của anh nhẹ cào tóc mai cô, ngẩng đầu, ánh nắng xuyên qua ngọn cây làm chói mắt.

“Chắc chắn.”