Chương 17

2342 Chữ Cài Đặt
Vào lúc Lục Yên nhìn thấy tên của Ngô Cường và Triệu Thậm trên báo, rất lâu sau mới bừng tỉnh.

Trên báo nói, là có người nặc danh báo công an, dùng máy ghi âm thu lại lời thú nhận của Triệu Thậm, được xem là bằng chứng phạm tội.

Ngô Cường là chủ mưu, ban đầu còn cố cãi cứng, không nhận tội, nhưng Triệu Thậm thì không chịu được lâu, vừa bị bắt vào tối hôm đó thì thừa nhận hành vi phóng hỏa.

Lục Trăn và bọn Lương Đình sau khi đọc báo thì như trút được cơn giận bấy lâu, vô cùng sung sướиɠ.

Mỗi ngày Lục Trăn đều tấm tắc lưới trời khó lọt, người nặc danh kia đúng là ngọc sáng giữa đời, có thể bắt được thủ phạm giữa biển người mênh mông, để bọn chúng nếm mùi đau khổ.

Lục Yên lại cảm thấy việc này không đơn giản như vậy, người nặc danh nào lại dùng máy ghi âm để ghi lại lời Triệu Thậm chứ, như vậy thì trùng hợp quá.

Loại máy này, chỉ dùng trong học tập, trừ học sinh ra, còn ai sử dụng nó?

Sau này, Lục Yên đi qua con phố giải trí mấy lần, phòng nhạc đã bị niêm phong, nghe nói Thẩm Quát đã chuyển sang kinh doanh sạp hàng dưới chân cầu vượt.

Chiều tà tan học, Lục Yên tìm đến dưới chân cầu vượt.

Ở đó có không ít sạp hàng rong, cái gì cũng có, nội y, giày dép, túi xách, ví, quần áo đủ các loại.

Lục Yên hiếu kỳ đi dạo một vòng, thấy được Thẩm Quát ở cuối dãy.

Anh mặc một chiếc áo pull đậm màu, ngồi trên tảng đá, ngón tay kẹp nửa điếu thuốc.

Bên cạnh anh là một chiếc xe ba bánh màu đỏ, trên xe bày đủ loại đĩa.

Lục Yên bước qua, túm váy ngồi xổm xuống, hiếu kỳ nhìn những chiếc đĩa màu sắc rực rỡ.

Loại đĩa này, cô chỉ từng thấy qua trên DVD đặt đầu giường bố một lần vào hồi nhỏ, sau đó Internet phát triển, nên những chiếc đĩa như thế này dần biến mất.

Thấy Lục Yên đến, Thẩm Quát dập điếu thuốc trong tay, đứng dậy đi về phía cô.

“Có chuyện gì?”

“Nghe nói chú Thẩm bán hàng ở đây, nên đến xem xem, đúng rồi, tay chú đã đỡ hơn chưa?”

“Đỡ rồi.”

Anh chưa nói xong, cô nhóc đã tự động nắm tay anh, vạch áo lên kiểm tra.

Vết thương đã thay băng, nhưng băng bó vô cùng sơ sài.

Lục Yên chau mày: “Như thế này không được, đợi lát nữa tôi băng lại cho chú.”

Thẩm Quát rút tay về: “Không cần.”

“Chú Thẩm đừng có khách sáo với tôi.”

Mi tâm của Thẩm Quát giãn ra, đưa tay vỗ vỗ đầu cô: “Gọi chú gì chứ.”

Lục Yên né đầu, cười nói: “Lục Trăn là bố tôi, chú đương nhiên là chú tôi rồi.”

“Lục Trăn không thể sinh nổi một cô gái như cô.”

“Vì sao chứ?”

Anh làm như thể đùa trẻ con, bình thản nói: “Hắn quá xấu rồi.”

Lục Yên cong môi cười: “Lục Trăn mới không xấu á, ai trong trường cũng thích ông ấy.”

Thẩm Quát thu lại nét cười: “Là yêu thích thân phận Lục thiếu gia đó thôi, không phải là yêu thích hắn.”

“Cũng không hẳn là vậy, chú phải hiểu ông ấy, nói không chừng sẽ thích ông ấy.”

“Vĩnh viễn không bao giờ.”

Lục Yên nhún nhún vai, không tiếp tục đề tài này nữa, mâu thuẫn giữa hai người họ, cũng không thể chỉ vì hai ba câu nói của cô mà hóa giải.

Cô lại hỏi anh: “Vậy người giao nộp máy ghi âm cho cảnh sát, là chú đúng không?”

“Không phải tôi.”

“Chắc chắn là chú” Cô nhóc mở to đôi mắt lấp lánh, chắc nịch nhìn anh: “Không giấu nổi tôi đâu.”

Thẩm Quát chỉnh lại chồng đĩa, cố chấp nói: “Không phải.”

Lục Yên biết anh chỉ cứng miệng, trừ anh ra không ai làm vậy.

“Chú Thẩm, chú thật sự là người rất tốt.”

“Người tốt?”

Ánh mắt Thẩm Quát lóe lên tia hoang đường.

Những năm này, người khác đều đánh giá xấu về anh, bất kể là nam hay nữ trong trường, đều không muốn lại gần anh.

Tà khí trên người anh quá nặng, loại tà khí này không phải là kiểu cool ngầu khốc liệt như Lục Trăn hay tính cách nóng nảy, mà là lưỡi dao được mài sắc nhọn qua nhiều năm khổ cực.

Anh nhìn cô, thản nhiên nói: “Đừng tự cho mình là đúng quá, tôi không phải người như cô nghĩ.”

“Dù chú có nhận hay không, tôi vẫn đến đây để cảm ơn chú” Lục Yên chân thành nhìn anh, nói từng chữ một từ tâm can: “Cảm ơn chú, Thẩm Quát.”

Thẩm Quát xem như không có gì: “Tùy cô, dù sao cũng xem như nhặt không một ân tình.”

Lục Yên nở nụ cười hào sảng: “Cho dù chú có nhặt hay không, sau này chú có chuyện gì cứ tìm tôi, tôi chắc chắn sẽ giúp chú hết mình.”

Thẩm Quát cong cong khóe môi, cảm thấy cô nhóc này nhìn thì ngây thơ quá đỗi nhưng thực ra rất thông minh.

Vào lúc này, có người hét lên: “Trật tự thành phố đến!”

Động tác Thẩm Quát cực nhanh, gom hết đĩa vào trong thùng, đẩy xe rời đi.

Xung quanh hỗn loạn, Lục Yên cúi xuống nhặt những chiếc đĩa bị người khác va phải rơi xuống, may mà Thẩm Quát ngăn cô lại.

Lục Yên không đề phòng bổ nhào vào l*иg ngực cứng nhắc của anh: “Ây?”

Toàn thân anh như có điện, khiến mỗi nơi tiếp xúc đều tê rần.

Đầu óc trống rỗng.

Chỉ chớp mắt, anh đã buông cô ra.

Đội trật tự như gió cuốn hết mây đi, Thẩm Quát không kịp nói gì, trực tiếp ôm Lục Yên lên ném vào thùng xe, sau đó đạp xe nhanh chóng rời đi.

“Chú Thẩm.”

"Chú" Thẩm không rảnh đáp lại cô, bàn chân cật lực đạp xe.

Cô nhìn bóng lưng anh dưới ánh trời chiều, bóng lưng rộng, dưới áo pull là từng đường cong rắn chắc, rất có cảm giác mạnh mẽ.

Trước đây ở trên mạng, Lục Yên đã nhìn quen những tiểu thịt tươi nổi tiếng, nhưng người mang trên mình tư vị mạnh mẽ của đàn ông như Thẩm Quát, thực sự không nhiều.

Cô quay đầu nhìn cầu vượt xa dần.

Người bán hàng rong thu thập đồ đạc, đẩy xe đẩy chạy trốn, đương nhiên cũng có không ít người chạy không kịp bị bắt lại, ủ rũ chịu phạt.

“Chú Thẩm, nếu bị bắt thì sẽ thế nào?”

“Bị tịch thu toàn bộ, có khi còn chịu phạt tiền.”

“Vậy là mất cả chì lẫn chài sao?”

“Ừm.”

Kiếp trước, Lục Yên sống một cuộc sống sung sướиɠ, đương nhiên cũng rất ít khi lên phố, đến siêu thị cũng rất ít đi, chưa từng thấy những khung cảnh như thế này.

Cho đến hôm nay, Lục Yên mới cảm nhận được sự khổ cực và khó khăn trong cuộc sống của Thẩm Quát.

Trên thế giới này, không phải ai cũng như cô, từ khi sinh ra đã ngậm thìa vàng, không cần vì cuộc sống mà lao lực, chỉ chuyên tâm đi thực hiện hoài bão của bản thân, thích gì làm nấy.

Lục Yên nhìn những chiếc đĩa xung quanh, trong lòng có chút khó chịu. Cô cuối cùng cũng biết tại sao Thẩm Quát chỉ dùng mười năm đã đánh bại được Lục Trăn.

Vào lúc Lục Trăn đang còn chơi bời nhảy nhót, Thẩm Quát đã bắt đầu liều mạng mưu sinh.

Cho nên Lục Trăn tuyệt đối không phải là đối thủ của anh.

Lục Yên bò qua đống đĩa, ngồi ở đầu xe, ngay sau lưng Thẩm Quát, nhẹ thở dài.

“Lục Yên, không cần thương hại tôi.”

Thẩm Quát vô cùng mẫn cảm, như nhận ra được tâm tư của Lục Yên.

“Tôi không có.”

Cô cũng không biết sao mình lại vậy, tâm tình bỗng dưng mất mát: “Chú Thẩm, sau này chú đừng bán đĩa nữa, làm đồ điện tử đi.”

“Ừm?”

“Chú đã kiếm được rất nhiều tiền ở công việc lập trình trò chơi đấy.”

“Ý gì?”

“Ý tôi là...” Lục Yên ngẫm nghĩ, nói: “Đây là một loại hình mới, tương lai sẽ rất phát triển, sau này đĩa sẽ dần bị đào thải, Internet mới là nguồn tài nguyên chính, chú có thể tìm hiểu một chút ha.”

“Ồ.”

Thẩm Quát tuy không hiểu hết, nhưng cảm thấy thứ cô đang nói đến, rất mới mẻ.

Sau khi Lục Yên nói ra, lại thấy hơi hối hận.

Kiếp trước Thẩm Quát lập nghiệp với việc làm phần mềm máy tính và lập trình trò chơi, sau đó những trò chơi anh làm được rất được yêu thích, phát triển không ngừng, hình thành tập đoàn Thẩm thị.

Trọng sinh quay về, Lục Yên thực ra vẫn ấp ủ ý đồ làm thế nào để Thẩm Quát tránh xa chuyện lập nghiệp bằng điện tử.

Tóm lại, tất cả đều vì bố mình, bất kể ông và Thẩm Quát có ân oán gì, chỉ cần Thẩm Quát không thể thành công lập nghiệp, thay đổi vận mệnh, thì gia đình cô sẽ không phá sản.

Cuối cùng, lại mềm lòng rồi.

*

Thời gian ấy, Bắc Thành đang trong kỳ môi trường, trường Tam Trung là trường điểm quốc gia, là điểm lãnh đạo đến kiểm tra. Mà trường học lúc này, không giống với hồi Lục Yên còn đi học kiếp trước, thuê người đến quét dọn phòng học mỗi ngày.

Lúc này nhà trường đều cho học sinh phân công thành nhóm vệ sinh trường học.

Thẩm Quát, Lục Trăn và bạn gái cũ Thư Mộng Phi trùng hợp được phân thành một nhóm, đều phụ trách khu vực công cộng vườn hoa của trường.

Khu vực công cộng rất nhiều người qua lại, rất gây chú ý, không được mấy ngày, cả trường đã truyền đi lời đồn.

Lục Yên ăn cơm ở căng tin, hay tản bộ ở sân thể dục, đều nghe không ít chuyện...

“Thư Mộng Phi rốt cuộc bị làm sao vậy chứ, Lục Trăn tốt biết bao, vừa giàu vừa đẹp trai, sao cô ta lại chọn ở bên Thẩm Quát?”

“Thẩm Quát cũng đẹp trai, rất đàn ông nha.”

“Nhưng gia cảnh quá tệ, tính tình không tốt, quá giang hồ rồi, khí chất tầm thường.”

“Bây giờ những người không màng vật chất như Thư Mộng Phi quá ít đi!”

“Họ yêu nhau rồi á?”

“Rõ quá còn gì, bọn họ mỗi ngày đều quét dọn quanh vườn, Thư Mộng Phi là nữ thần trường mình chứ bộ, tên nghèo như Thẩm Quát chả có lý do gì mà từ chối cả.”

*

Mỗi ngày Lục Yên đều nghĩ những chủ đề xoay quanh Thư Mộng Phi, bạn học đều đánh giá cao quyết định bỏ trai giàu theo trai nghèo này của cô ta.

Dù gì lúc này, chủ trương tôn thờ người giàu sẽ bị nghị luận bàn tán, giàu cũng là một cái tội sao.

Chiều hôm đó, sau khi làm vệ sinh xong, Lục Yên đến tìm bố cùng đi xem phim.

Dựa theo đường bạn học chỉ cho, cô đến bồn hoa khu một tìm thấy Lục Trăn.

Lục Trăn cầm trong tay chiếc khăn đen huyền, đứng bên bồn hoa, thất thần nhìn về hướng hoa viên.

Lục Yên nhẹ đến bên cạnh anh “Hù” một tiếng, mạnh mẽ đập lên vai anh, muốn dọa anh chơi.

Nhưng Lục Trăn không hề phản ứng lại, ánh mắt chuyên chú nhìn về hướng hoa viên, thất thần.

Lục Yên nhìn theo hướng nhìn của anh, thấy ở hoa viên đối diện, Thẩm Quát đang cầm chổi quét lá rụng trên đất.

Đông tác cẩn thận, ánh mắt chăm chú.

Thẩm Quát luôn là chàng trai nghiêm túc, bất kể làm việc gì, chỉ cần bắt tay vào nhất định sẽ làm thật tốt.

Thư Mộng Phi cũng cầm chổi, nhẹ nhàng vẽ chữ trên mặt đất, vô cùng bần thần, lâu lâu lại ngẩng đầu nhìn Thẩm Quát, nội tâm xem ra rất phong phú.

Cô ta mấp máy môi không ngừng, nhưng vì đứng xa quá nên không nghe thấy cô ta đang nói gì.

Thẩm Quát không có phản ứng gì, cũng không đáp lại, chỉ chăm chú quét lá mà thôi.

Lục Yên nghiêng đầu nhìn Lục Trăn, tay anh đã cuộn lại thành nắm đấm, siết chặt, cả người nhẹ run.

Nhìn bộ dạng ghen tuông này, chắc là buông không được chứ gì.

“Bố, không phải nói muốn dẫn con đi xem phim sao, đi thôi.” Lục Yên kéo tay áo anh, muốn kéo anh đi.

Ánh mắt Lục Trăn sống chết nhắm vào Thẩm Quát, nghiến răng nghiến lợi, môi bị cắn muốn rướm máu.

Lục Yên chau mày, cô biết ông bố của mình chắc chắn rất đau lòng.

Dù gì Thư Mộng Phi cũng là tình đầu của anh, chia tay rồi thì thôi, mới mấy ngày chứ, lại chạy đến xun xoe trước mặt đối thủ của anh.

Chuyện này đối với Lục Trăn mà nói, là đả kích nặng nề.

Lục Yên nhìn cô gái không biết xấu hổ là gì kia, gằn giọng: “Đáng ghét.”

Nói rồi bước về phía hai người kia.

Lục Trăn thấy bộ dạng hùng hổ của cô, thầm nghĩ không ổn, vội kéo tay cô lại nhưng không kịp.

“Này! Quay lại đây! Em làm gì!”

“Tức chết mất, con giúp bố chia rẽ bọn họ!”