Trái Tim Lỡ Muộn Màng

1.5/10 trên tổng số 2 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cuộc đời là những chuỗi ngày lựa chọn, nhưng có nhiều người cứ mãi chọn sai nên cả đời chỉ ôm mãi nỗi ân hận trong lòng!
Xem Thêm

*****

Trong căn nhà cũ với những vết rạn nứt kéo dài trên bức tường, ánh đèn yếu ớt chập chờn lúc sáng khi tối soi rọi 1 khung cảnh bừa bộn, ngổn ngang.

Người phụ nữ ngồi trên ghế có gương mặt trang điểm khá kỹ càng, đầu tóc búi cao gọn lại ra dáng quý phái, bà cầm lấy chiếc dũa ỏng ẹo mài gọn những móng tay sơn đỏ chói mắt, thanh âm vang lên chua chát:

- Tố Linh, chạy ra phố mua ít hoa quả tươi về để ta đắp mặt.

Từ phía trong phòng chạy ra là 1 cô gái khá xinh đẹo nhưng được dấu trong vỏ bọc đầu tóc rối bù, quần áo luộm thuộm:

- Mẹ, nhưng con đang giúp ba lau người.

- Cứ để đó, tí nữa về lau.

- Nhưng mà...

- Ah...mày nay còn dám cái lời tao sao?

Cô nghe vậy liền nín xuống lủi thủi quay vào trong nhìn người ba đang năm liệt giường ở đấy mà sống mũi bỗng cay xè:

- Ba, người đợi con 1 chút.

Nói rồi cô với lấy cái túi xách chạy 1 mạch ra ngoài.

1 lúc sau quay trở lại với túi hoa quả trên tay đi đến đặt lên bàn trước mặt người phụ nữ ấy:

- Mẹ, con mua về rồi.

Bà không để tâm đến lời cô nói chỉ chăm chăm mở cái túi đấy ra, Tố Linh thấy vậy đôi mắt chợt rũ xuống định quay trở về phòng thì cánh cửa lại bật mở, 1 cô gái ăn mặc đồ hiệu, phấn son đầy mặt, dáng vẻ hốt hoảng chạy vào đến bên cạnh bà khóc lóc mà cả người nồng nặc mùi rượu:

- Mẹ...mẹ phải giúp con...giúp con...

Bà nghe vậy vội vàng ôm lấy cô con gái lo lắng hỏi:

- Tố Quyên, có chuyện gì...con mau nói mẹ nghe.

- Mẹ...giúp con...con....con đã đâm chết người ta rồi.

Tin vừa nói ra khiến bà và cô chết sững, gương mặt hiện rõ vẻ kinh hãi.

- Tố Quyên...con...con nói sao? Đâm chết người...?

Tố Quyên gương mặt đã tèm nhem nước mắt đến trôi cả phấn ôm lấy bà mà gào lên:

- Mẹ...không còn nhiều thời gian nưa...cảnh sát sẽ tìm được con...mẹ phải giúp con...con không muốn phải ngồi tù...con xin mẹ.

Bà nghe vậy trong lòng nóng như lửa đốt, đôi mắt cũng đã sớm đỏ hoe luống cuống không biết làm gì bỗng tầm nhìn chợt đặt lên cô, suy nghĩ 1 hồi rồi vội vàng đứng dậy đi tới túm lấy cánh tay cô nói:

- Tố Linh...chỉ có con mới giúp được con bé.

Cô nghe vậy lại hốt hoảng rút tay về:

- Mẹ...con làm sao có thể giúp được em?

- Được, con giúp được. Tố Linh con lớn hơn con bé chỉ 2 tuổi, chỉ cần con nhận con là Tố Quyên, con là người đã đâm phải người ta thì Tố Quyên sẽ không phải ngồi tù.

Cô nghe vậy chợt sửng sốt, cả người run rẩy lùi lại phía sau, 2 hốc mắt cũng đã trở nên đỏ hoe:

- Mẹ...vậy còn con? Chỉ vì con không phải là con mẹ, chỉ vì con là người con cùng cha khác mẹ nên con phải thay em gánh hết nọi chuyện sao?

- Tố Linh, con bé còn nhỏ, nó còn tương lai, không thể để nó ngồi tù được. Con hãy vì bao nhiêu năm qua ta nuôi con trưởng thành mà thay nó nhận tội.

Cô nghe vậy nước mắt không tự chủ liền chảy dài xuống 2 hàng:

- Nuôi con sao? Vậy mẹ nhìn nó và nhìn con xem liệu có giống 2 chị em không? Bao nhiêu năm qua từng miếng ăn, đồ ngon con đều phải dành cho nó, đến cái mặc mẹ chỉ mua cho nó còn con chỉ mặc lại những đồ mà nó đã vứt đi. Đến bây giờ con lại phải vì tương lai của nó mà vứt bỏ đi tương lai của con sao?

Nghe cô nói vậy Tố Quyên khóc lóc tiến lại gần túm lấy cánh tay cô cầu xin:

- Chị...hãy giúp em...em cầu xin chị...

Cô gạt tay Tố Quyên xuống khẽ lắc đầu mà nước mắt cứ thi nhau tuôn không ngừng.

Bà thấy vậy lại rút đi dáng vẻ van xin khi nãy lạnh giọng nói:

- Nếu mày không nhận thay nó tao sẽ đưa ba mày vào trại dưỡng lão!

Cô nghe vậy lại kinh hãi nhìn sang bà mà gào lên:

- Mẹ...!!!

Cùng lúc đấy vài vị cảnh sát bước vào nhà gật đầu chào rồi 1 người ở trong đấy bước lên nhìn 3 người họ lịch sự nói:

- Tôi là đội trưởng đội điều tra hình sự. Xin hỏi ở đây ai là Lâm Tố Quyên?

Câu hỏi của vị đội trưởng ấy khiến cả 3 người khϊếp sợ, Tố Quyên lo lắng nín xuống nước mắt túm lấy cánh tay mẹ mình như muốn cầu cứu.

Bà lúc này chỉ đưa mắt sang cô 1 cái trừng đầy ý tứ trong đó.

Tố Linh bàn tay siết chặt, cổ họng uất ức đến nghẹn đắng lại, đôi đồng tử đỏ ngàu nhìn đến bà 1 tia ai oán rồi chậm rãi bước lên trước, khó khăn nói:

- Là tôi!

Vị đội trưởng cảm nhận được biểu cảm kỳ lạ của cô khẽ đưa mắt nhìn 1 lượt rồi hỏi:

- Vậy cô là người điểu khiển chiếc xe mang biển kiểm soát ..#####... gây tai nạn rồi bỏ trốn?

Cô nghe vậy hít 1 hơi thật sâu rồi gồng mình lên mà nói:

- Phải!

- Vậy mời cô đến trụ sở của chúng tôi để làm rõ vụ việc.

Nói rồi 1 người ở phía sau vị đội trưởng đó bước lên đưa chiếc còng ra, Tố Linh nhìn nó bờ môi khẽ nhếch lên ý cười khổ, sống mũi cay xè mà đưa đôi tay của mình ra, 1 giọt nước mắt bi ai rơi thẳng xuống ổ khoá lạnh ngắt ấy, đau lòng và bất lực từng bước nặng trĩu lướt qua 2 con người nhẫn tâm kia mà đi ra phía ngoài.

------ (Fb: Nguyễn Nhật Thương) ------

Ngày xét xử, phiên toà không 1 bóng người, cô chẳng có nổi 1 thân nhân đến an ủi từ biệt, mà gia đình nạn nhân kỳ lạ lại cũng chẳng ai có mặt.

Cuối cùng bản án 10 năm tù chua chát cho 1 cô gái 20 tuổi - cái tuổi thanh xuân đẹp đẽ nhất đời cô cuối cùng chỉ chôn vùi trong 4 bức tường lạnh lẽo, không người thăm hỏi. Khẽ cười khổ 1 cái, cô đã thay họ mà nhận tội vậy mà mẹ con nhà ấy lại không có nổi 1 lần đến nhìn mặt cô, nhưng chỉ cần họ có thể đối tốt với ba 1 hút cô cũng không trách, không oán.

Vốn dĩ những ngày tháng ảm đạm cứ thế mà qua đi, cho tới 1 ngày có người đến bảo lãnh cho cô ra, 1 điều khiến cô kinh ngạc đến kỳ lạ.

Tố Linh ngồi trên chiếc xe hơi sang trọng nhìn người áo đen lái xe ở phía trước, gượng gạo nói:

- Xin hỏi, ai là người đã bảo lãnh cho tôi ra ngoài?

Đáp lại cô vẫn chỉ là 1 khoảng không tĩnh lặng, Tố Linh thấy vậy cũng không dám hỏi nhiều chỉ im lặng hết cả đường đi.

Người áo đen ấy đưa cô đến 1 căn biệt thự nguy nga rộng lớn, Tố Linh chỉ biết đi theo sau mà trong lòng không khỏi trầm trồ.

Bước qua cánh cửa chính hướng thẳng vào phòng khách đã thấy bóng 1 người nam nhân ngồi đấy, gương mặt đẹp tựa như 1 pho tượng điêu khắc khiến người khác muốn chiêm ngưỡng thật lâu.

Người áo đen lúc này cúi đầu chào rồi kính cẩn nói:

- Hàn tổng, người đã đưa đến.

Nói rồi người đàn ông ấy cũng quay người rời đi.

Nam nhân lúc này chuyển tầm mắt sang cô 1 cái nhìn sắc lạnh hỏi:

- Cô là Lâm Tố Quyên?

- Không....ah....Phải (cô suýt chút nữa quên mất bản thân là đang trên danh phận của em gái cô mà thay nó nhận tội)

Hắn nghe vậy đôi mắt mỗi lúc 1 sắc bén quét lên người cô, từ từ đứng dậy từng bước tiến lại gần:

- Cô vẻ cô ở trong đấy cuộc sống rất tốt thì phải.

Khoảng cách của 2 người khá gần khiến cô có chút e ngại, gượng cười nói:

- Anh là người đã bảo lãnh cho tôi sao? Thật cảm ơn!

Ai ngờ lời cô vừa dứt, hắn liền đưa tay lên siết chặt lấy cổ cô, đôi mắt bùng lên ngọn lửa giận dữ khủng khϊếp:

- Cô hại chết cô ấy, còn dám dùng thái độ nhàn nhã như vậy nói chuyện với tôi sao?

Tố Linh lúc này cổ bị siết chặt đến khó thở, cả gương mặt đã trở nên tái mét, bàn tay run rẩy đưa lên túm lấy tay hắn mà bấu chặt:

- Buông...tôi....ra!

Gương mặt hắn mỗi lúc 1 dữ tợn như thật sự muốn bóp chết cô ngay vậy, đôi mắt hằn lên những tia máu đỏ kinh hoàng, thẳng tay hắt mạnh cô về phía bức tường, 1 dòng máu đỏ chảy dài xuống khiến cô đau đớn, mà hắn đứng đó vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt gằn lên từng chữ:

- Cảm ơn tôi sợ là hơi sớm rồi! LÂM TỐ QUYÊN, TÔI SẼ KHIẾN MUỐN SỐNG KHÔNG ĐƯỢC, MUỐN CHẾT CŨNG KHÔNG YÊN!!!

Dòng máu đó cứ chảy dài xuống gò má hao gầy, cô đưa đôi mắt bi ai nhìn đến hắn 1 tia khó hiểu. Người nam nhân này tại sao lại bảo lãnh cho cô thì ra tất cả đều vì mục đích của hắn vậy mà cô cứ tưởng mọi thứ đều có phép màu hay như người ta nói "ở hiền sẽ gặp lành" nhưng không phải vậy, thực tế vẫn là điều tàn khốc nhất.

Thêm Bình Luận