Chương 12: Chăm sóc tên bám váy

Ở tầng dưới bệnh viện, một chiếc Bentley màu đen đỗ ở cạnh đường.

Bệnh viện tình thương là một trong những bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố A, vì suy nghĩ môi trường trong viện, ngay cả xe của trưởng khoa cũng phải quy quy củ củ đậu ở trong ga-ra.

Mà lúc này, hai chiếc xe Bently màu đen này được tiến vào đậu ở dưới bệnh viện.

Mạnh Trạch từ trong bệnh viện đi ra, nhìn thấy chiếc xe Bently màu đen, liền đi về phía đó.

Mở cửa phụ bước vào trong xe, Mạnh Trạch nhỏ giọng báo cáo: “Lục Gia, trên đó xảy ra chút phiền phức.”

Người đàn ông nhắm đôi mắt ngồi sau thậm chí còn không nhấc mí mắt lên một chút, Mạnh Trạch nhanh chóng bổ sung thêm ý.

“Mặc dù Đường tiểu thư không nói rõ ràng, nhưng cô ấy đối với đề nghị của Lục Gia….có thể có một chút chống lại.” Cân nhắc một chút, Mạnh Trạch lại nói “có điều, giống như chúng ta điều tra, cô ấy và đứa con hoang của nhà Lục tứ đó quan hệ không tốt, vừa rồi lúc tôi rời khỏi, mẹ chồng cô và em chồng vừa đến, nói chuyện có chút khó nghe.”

“Nói chuyện khó nghe?” Lục Dục Thần cuối cùng cũng mở miệng, ánh mắt sắc bén ở trên mặt Mạnh Trạch.

Mạnh Trạch không nắm bắt được tâm ý của Lục Gia, bị ánh mắt lặng lùng của anh ấy làm cho sợ hãi, chỉ có thể bổ sung một cách gượng gạo : “ Đường tiểu thư nên là muốn ly hôn, nhưng nhà Lục tứ sẽ không thả người dễ dàng như vậy.”

Mặc dù nhà Lục tứ cũng là họ Lục, nhưng so với Lục Thiếu người đứng đầu của Lục gia, nhưng nó là một nhánh xa hơn.

“Gọi cho Lâm viện trưởng, anh ta biết phải làm như nào. ” Chốc lát Lục Dục Thần lần nữa nhắm mắt lại, “Về phần Đường Tâm Lạc, cứ để cô ấy lạnh nhạt một thời gian. Không có tôi Lục Dục Thần giúp đỡ, thành phố A này vẫn chưa có mấy người đủ dũng khí tiếp nhận vụ án ly hôn của Lục gia. ”

Cho dù chỉ là nhánh phụ của nhà Lục, nhưng Lục Kình Ngô chỉ cần đánh ngay bề mặt của Lục gia, ở thành phố A này cũng có thể hoành hành ngang ngược. Mạnh Trạch gật đầu ngầm hiểu ý, biết Lục Thiếu này chỉ muốn mài dũa tính khí của Đường tiểu thư, cũng không nói gì nữa, cúi mình rời khỏi xe, đi giải quyết một chuyện khác mà Lục Thiếu đã gia lệnh.



Bên trong phòng bệnh, náo kịch vẫn đang diễn ra.

“Đường Tâm Lạc,đừng nói nhảm….bây giờ ký hai văn kiện này cho tôi. Nếu như cô ký, vì lợi ích của vợ chồng cô và Kình Ngô, tôi sẽ để cho Kình Ngô và cô gặp nhau thật tốt. Chúng tôi cũng sẽ không nói cô ở bên ngoài vụиɠ ŧяộʍ và thông gian, nếu không thì….hừ, cô đợi ở thành phố A thân bại danh liệt đi!”

Cung Tuyết Mi kiêu ngạo ném hai văn kiện lên người Đường Tâm Lạc

Bà muốn ném nó thẳng vào mặt Đường Tâm Lạc, nhưng lúc trong nháy mắt ra tay, không cẩn thận bị ánh mắt trong sáng mà kiên định của Đường Tâm Lạc làm cho giật mình.

Kết quả, vốn dĩ phải ném văn kiện vào mặt Đường Tâm Lạc, lại rơi trúng lên người cô

Đường Tâm Lạc ở trong đáy lòng cười lạnh một cái, Cung Tuyết Mi vẫn thực sự là miệng cọp gan thỏ.

Cầm 2 tập văn kiện lên cúi đầu nhìn một cái, cô “xì” cười ra một tiếng.

“Mày, mày cười cái gì?!”

“Tôi cười cái gì?Tôi cười bộ mặt to lớn của Lục gia các người….” Đường Tâm Lạc ném hai tập văn kiện xuống dưới đất k chút do dự.

“Không chỉ cần 40% cổ phần Đường Thị trong tay của tôi, lại vẫn có thể tạo ra một bức thư tỏ tình như vậy. Lục phu nhân, thứ cho tôi nói thẳng, người Lục gia các người đều là rắn sao? rắn nuốt voi lòng tham không đủ, các người cũng không sợ chết sao.”

Lần này Đường Tâm Lạc thật sự tức giận rồi, cái gọi là lời thú nhận này lại khiến cho cô ra dấu thừa nhận rằng bản thân đã đi chệch hướng trong hôn nhân. Vẫn khiến cho cô thừa nhận ở bên ngoài nuôi dưỡng tiểu mặt trắng, cho dù là ly hôn, sai lầm của hai bên vợ chồng cũng đều đẩy hết về một phía cô.

Haha, nuôi dưỡng tốt một tiểu mặt trắng, cô Đường Tâm Lạc 48 tiếng trước vẫn là trinh nữ trong trắng, cô lấy cái gì đi bảo dưỡng một tiểu mặt trắng?