Chương 1

Chương 1

Ban đầu, Hùng Quyển Quyển và mọi người trong nhóm đang chơi game.

Trò chơi có tên là “Trời tối rồi, xin hãy nhắm mắt”, sẽ có người đóng vai sát thủ, có người đóng vai dân thường. Đang lúc các sát thủ bàn bạc coi nên gϊếŧ dân thường nào thì một người mới bước vào, mở miệng hỏi: “Gϊếŧ một người cần bao nhiêu tiền?”

Quyển Quyển ngây người một lúc, sau đó gõ chữ trả lời anh ta: “Anh có thể chọn các kiểu chết như sau: tai nạn giao thông, nhảy lầu, tạt axit,... hoặc tự mình dựng cách chết khác thì tăng thêm tiền.”

Người mới có tên Người Báo Thù trở nên kích động: “Tạt axit! Tôi muốn con cɧó ©áϊ đó sống không bằng chết! Boss! Một vạn tệ đủ không?”

Quyển Quyển không biết anh chàng này có chơi thật không hay chỉ là giỡn với bọn họ, cô lưỡng lự một hồi rồi gõ chữ đáp: “Ai nhận đơn hàng này đây?”

Trong nhóm đều là những người chơi thân quen, đã quen với trò nhập vai này, một người tên là Tiểu Đao lập tức trả lời lại: “Một vạn ít quá, còn không đủ tiền đi lại một lần trong [Kiếm Tam Thần Điêu].”

A Hạ: “Dạo này mua một con chó cũng đã tốn mười tám nghìn, gϊếŧ người còn không bằng gϊếŧ chó.”

Tiểu Đao: “Vết thương nhiệm vụ lần trước còn chưa lành, lần này tôi sẽ không tranh với mọi người.”

Người Báo Thù do dự một lúc, sau đó ra một giá mới: “Mười vạn.”

Thấy trong nhóm không ai đáp lại, anh ta bổ sung thêm một câu: “Có thể đưa tiền đặt cọc trước.”

Tiếng ting ting ting vang lên, lúc cô mở ra thì thấy tin nhắn riêng của Tiểu Đao, anh ấy hỏi: “Hình như tên này chơi thật rồi, làm sao đây? Có muốn thu anh ta chút tiền rồi sau đó lừa lại anh ta không?”

Clm, người anh em à, sao cậu có thể hồ đồ như vậy? Ý tưởng đen tối như vậy mà cũng có thể nghĩ ra?

Mặc dù Quyển Quyển yêu tiền nhưng cô vẫn là công dân tốt, cô không thể tự thuyết phục mình thông đồng làm bậy với đối phương, vì vậy cô nhắn tin riêng với Người Báo Thù: “Đây là nhóm trò chơi, trong nhóm có sinh viên, có nội trợ, có người đi làm, có chó, duy chỉ có mình sát thủ là không có, vì vậy anh nên rút lui đi.”

Người Báo Thù trở nên kích động, anh ta liên tục gửi tin nhắn có nội dung dài đến, cuối cùng còn không ngừng lặp lại câu: “Tôi có thể giữ bí mật, nhất quyết sẽ không khai nhóm mọi người ra ngoài, giúp tôi với! Giúp tôi gϊếŧ Ngũ Thiến!”

Quyển Quyển ngây người một hồi, cô không ngờ lại nghe thấy tên người quen.

Ngũ Thiến là bạn cùng phòng thời đại học của cô, sau khi hai người tốt nghiệp cùng làm chung một công ty, nhưng so với Quyển Quyển nhạt nhòa thì Ngũ Thiến nổi trội hơn nhiều, dù là các chuyện như ngoại hình cô ta giống với một ngôi sao Hồng Kông hay Đài Loan nào đó, hay là trong vòng ba tháng cô ta đã cặp kè với ông chủ, góp công lớn khiến cho ông bà chủ ly hôn, đều đủ khiến cho công ty tám chuyện một hồi lâu.

Đang lúc cô đang sững sờ thì Người Báo Thù vào nhóm sau đó gửi lại dòng này nhiều lần.

Người trong nhóm không nói lời nào, đặc biệt là những người cùng công ty với Quyển Quyển, họ càng im lặng hơn.

Quyển Quyển cảm thấy đau đầu, bèn sử dụng quyền quản trị viên, kích Người Báo Thù đó ra ngoài.

Người này vừa đi, thế giới yên tĩnh trở lại, mọi người lại bắt đầu chơi game, nhưng chơi một hồi chủ đề lại chuyển hướng tới người mới vừa nãy, có người cảm thán nói: “Đá đi nhanh quá, ông đây còn chưa kịp chơi với anh ta một chút.”

“Tôi đã photoshop giấy phép gϊếŧ người rồi, còn đang định cho anh ta xem.”

“Lầu trên là Vua Kỹ Thuật đúng không? Cho tôi xin giấy phép với, lần sau tôi cũng cầm nó đi lừa.”

“Đồng ý!”

Giữa những tiếng cầu xin Vua Kỹ Thuật, Tiểu Đao nhắn tin riêng với Quyển Quyển, gửi icon mỉm cười rồi hỏi cô: “Cô nói xem… trong nhóm sẽ có ai nhận việc này không?”

Quyển Quyển tim lỡ một nhịp, đáp lại anh ấy: “Không thể nào. sao có thể có người úng não như vậy, vì mười vạn tệ mà nhúng tay vào việc này.”

Tiểu Đao gửi icon haha: “Nếu ngày mai ba cô phẫu thuật mà chi phí phẫu thuật còn thiếu mười vạn, vậy thì cô có làm không?”

Anh chàng có tâm lý vặn vẹo này rất thích đưa ra câu hỏi khó cho mọi người…

Quyển Quyển không muốn trả lời vấn đề này, cô nhìn đồng hồ, phát hiện đã hơn mười một giờ nên thuận thế nói tạm biệt với anh ấy: “Ngày mai còn phải đi làm, tôi đi ngủ trước đây.”

Cô đóng máy tính lại, nhanh chóng leo lên giường ngủ với chiếc quạt Như Ý kế bên.

Ngày hôm sau cô đi làm như bình thường, trong đầu Quyển Quyển vừa xử lý sổ sách, vừa nghĩ xem nên trưa nay nên ăn cái gì, đang lúc phân vân giữa cơm thịt bò và mì gà xé sợi thì bỗng dưng nghe thấy tiếng ồn ào phía sau. Cô quay đầu lại thì thấy ông chủ lao ra khỏi phòng họp với tư thế oai hùng như thi chạy một trăm mét, chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt, cô tò mò quay qua hỏi đồng nghiệp: “Ông chủ bị làm sao vậy? Có phải do chơi cổ phiếu không?”

“Cô đừng làm tôi sợ chứ.” Người ngồi bên cạnh cô là một đồng nghiệp nam, có biệt danh là Lâm Cô Nương, mỗi khi nói chuyện anh ấy luôn nhíu mày, mang theo nét ưu sầu… trông i chang Lâm Đại Ngọc. Anh ấy lo lắng hỏi: “Cô nói xem có phải ông ấy định nhảy từ nóc nhà xuống không? Ngày mai công ty có đóng cửa không? Vậy là tiền lương tháng này của chúng ta cũng có thể không được trả rồi phải không?”

Quyển Quyển cảm thấy anh ấy đang hù cô…

Đến giờ cơm trưa, để trút bỏ nỗi sợ, hai người đã tìm ra bà tám số một công ty. Bà tám này những việc khác có thể không giỏi, nhưng chỉ cần một chút lay động nhỏ cũng không thể giấu giếm nổi lỗ tai của cô ấy. Đúng là sinh nhầm thời, nếu ở cổ đại có lẽ cô ấy đã trở thành mật thám hàng nhất đẳng, hoặc là Dung ma ma nhất phẩm…

Sau khi ăn xong “cống phẩm” do hai người dâng lên… à không, là ngọt phẩm, bà tám vừa chẹp miệng vừa nói với bọn họ: “Ông chủ thì không xảy ra chuyện gì, nhưng tiểu tam của ông ấy thì xảy ra chuyện, hai người biết Ngũ Thiến chứ? Cô ta bị tạt axit trong nhà vệ sinh.”

“Trời!” Lâm Cô Nương vuốt vuốt ngực: “Cảm ơn ông trời đã không để ông chủ chơi chứng khoán!”

“Trời!” Trên mặt Quyển Quyển đầy vẻ ngạc nhiên, bỗng dưng cô ngứa tay ngứa chân, muốn gửi tin dữ này vào trong nhóm.

Nhưng cô vẫn nhịn đến tối, máy tính công ty sẽ ghi lại lịch sử nên cô không muốn chuyện này lưu vào bản ghi chép của công ty.

Đến khi về nhà, Quyển Quyển dùng tốc độ sét không kịp đánh mở máy tính lên, gửi tin dữ này vào trong nhóm.

Vì đang là giờ ăn cơm nên trong nhóm không có nhiều người, nhưng những ai đang on đều rất ngạc nhiên trước tin tức của cô.

“Không đời nào!”

“Boss sẽ bị hói nếu tung tin nhảm đó!”

“Tôi có thể làm chứng, chuyện này không phải bịa đâu. Hôm nay, tôi làm việc ở bệnh viện số ba, đúng là có một cô gái bị tạt axit được đưa đến bệnh viện.”

Tiểu Đao lại nhắn tin riêng với cô, vẫn gửi icon mỉm cười như cũ: “Cô đoán xem có phải người trong nhóm làm không?”

Quyển Quyển: “Anh đừng nói như vậy nữa, làm tôi nhớ lại chuyện tối qua, sợ quá đi mất, tối nay dù có mắc đến cỡ nào tôi cũng không đi vệ sinh đâu…”

Cô đúng là nói được làm được. Rạng sáng ba giờ, cô mở mắt ra không ngủ được, lẳng lặng đi đến phòng bên cạnh của bạn ở ghép, ngồi xổm ở đầu giường anh ấy gọi nhỏ: “Đao Gia, Đao Gia, dậy đi… cùng đi vào nhà vệ sinh với tôi…”

Người đàn ông trên giường mở mắt ra, chậm rãi quay đầu nhìn cô, lạnh lùng nói: “Cô có muốn tôi nhét cô vào bồn cầu rồi bật nước xả trôi luôn không?”

“Là do anh làm tôi sợ mà!” Quyển Quyển ra sức kéo anh ấy xuống giường: “Anh phải chịu trách nhiệm chứ!”

Tiểu Đao bị cô kéo vào nhà vệ sinh, vẻ mặt buồn bực, khoanh tay trước ngực xoay lưng lại với bồn cầu, vẻ mặt đen đủi: “Sao trên thế giới này lại có phụ nữ như cô chứ…”

“Chúng ta đều là anh em tốt, được chưa?” Sau khi Quyển Quyển giải quyết nhu cầu sinh lý xong, đẩy anh ấy ra khỏi nhà vệ sinh.

Tiểu Đao không nói lời nào trở lại phòng của mình, sau đó khóa trái cửa lại.

Quyển Quyển xoa xoa chóp mũi, lúc trở về phòng mình cô cũng khóa trái cửa phòng.