Chương 1

Mùa hè tháng tám, mặt trời treo cao, ánh sáng mặt trời nóng cháy, không có một chút gió nhẹ, mặt đất khô nứt.

Trên con đường lớn đồng bằng mênh mông có một đoàn người dài không thấy cuối, có tụm năm tụm ba, có một mình đi lảo đảo, có người đẩy xe cút kít, có người vác hành trang, có người hai tay không, mọi người hội tụ vào dòng người. Dưới thời tiết nắng nóng, đám người quần áo tả tơi, gầy da bọc xương không có ngừng bước chân, vẫn như cũ đi về phía trước. Tuy rằng bước chân loạng choạng, ánh mắt tê dại, nhưng họ không dám ngừng lại, vì sợ đứng lại rồi không thể theo kịp nữa.

Nhìn từ xa, những kẻ này không giống con người, càng giống cái đầu đặt trên khung xương.

Không cần nói nhiều, dù ai nhìn đều biết đây là một đội ngũ chạy nạn.

Giữa trưa mặt trời càng nắng gắt, đưa mắt nhìn đường cái vẫn không thấy chỗ nào có bóng râm, không thấy một gốc cây, không biết phía trước con đường có gì. Trong đám người chạy nạn mênh mông hùng dũng này, một ông già gầy trơ xương híp mắt, tay cầm một hồ lô, trên hồ lô có đυ.c lỗ, ông ta thỉnh thoảng đặt ở bên tai nghe.

Không biết lại đi bao lâu, ông già rốt cuộc dừng bước chân, giơ cao cánh tay, hét khàn giọng: “Mọi người thôn họ Điền, hết chịu nổi rồi, dừng lại nghỉ một chút đi."

Ánh mắt của ông già có màu vàng đυ.c, tóc hoa râm, nhưng tiếng hét của ông ta có chút tác dụng, trong đám người đi loạng choạng có một số ngừng lại, có thể nhìn thấy nhóm người dừng lại là người thôn họ Điền mà ông già kêu gọi.

Đoàn người già trẻ lớn bé cộng lại cỡ một trăm mấy gần hai trăm người, xem như một đội nhỏ trong đám người. Ông già kêu gọi khiến già trẻ trong thôn họ Điền không đi nữa.

Ông già dường như tùy ý chỉ về phía một hướng: “Đi thôi, bên này.”

Dưới sự dẫn dắt của ông già, đám người loạng choạng bước chân theo kịp, không có tinh thần, cũng không có chút vui sướиɠ, nhìn ra được, mọi người đều không còn hào hứng gì, hiện giờ chỉ cố chống một hơi.



Hai trăm người một mình tách ra dẫn đến người xung quanh nhìn qua, muốn xem thử phải chăng bọn họ tìm được nơi tốt nào không, muốn đi theo ăn ké. Nhưng nơi trống trải này quét mắt qua một mảnh rỗng tuếch, đa số người hơi tạm dừng rồi lắc đầu đi tiếp.

Thôn họ Điền đông người, cũng có nhiều đàn ông, đám người tách ra, không ai dám lại gần họ, ít nhiều gì có chút sức uy hϊếp. Một số người láu cá muốn ở lại nhưng rất nhanh liền bỏ cuộc.

Ông già dẫn đầu không phải người ngoài, đó là trưởng thôn họ Điền, ông cụ Điền.

Lần này chạy nạn do ông cụ Điền dẫn đầu, nhờ quyết định nhanh chóng chính xác của ông cụ nên mọi người rất tin phục. Đã là ngày thứ năm không có nước, đám người cổ họng khô khốc bốc khói, không cần nói chuyện thì cố gắng im lặng, khi mở miệng cảm giác như có dao cứa vào yết hầu, rất khó chịu, bọn họ chỉ lặng lẽ đi theo trưởng thôn.

Cổ họng của ông cụ Điền đau như bốc khói, nhưng làm trưởng thôn, ông cụ vẫn nói: “Đi thêm một đoạn hướng đông, tìm chỗ vắng người là được nghỉ tạm.”

Nói xong, ông cụ Điền ho khan.

Người đàn ông đứng bên cạnh vội tiến lên vỗ lưng ông cụ, nói: “Cha, đừng nói lớn tiếng nữa, có gì cứ dặn dò con là được.”

Ông cụ Điền không nói chuyện, liếc qua con trai, lại nhìn mấy đứa nhỏ nhà mình, sau đó vung tay chỉ con đường phía trước.

Nhóm dịch: Nhà YooAhin