Chương 1.1

Nghiêm Tích ôm cái chăn mỏng đi đến trước giường em trai nói: “A Tuấn, em ngủ bên trong được không? Chị muốn ngủ bên ngoài.”

Nghiêm Tuấn đã nằm xuống ngẩng đầu nhìn Nghiêm Tích ôm chăn nói: “Được, chị chờ chút.”

Nói đoạn cậu đứng dậy dịch gối và chăn vào trong, sau đó nhường nửa giường ngoài cho Nghiêm Tích, lúc này mới nằm xuống.

Nghiêm Tích đá dép lê, bò lên giường, nằm xuống sau đó cầm chăn gấp đặt ở trước bụng.

Giọng nói trong trẻo của Nghiêm Tuấn truyền đến bên mạn sườn: “Chị, chị tắt đèn bàn đi, em muốn đi ngủ.”

“Ừ.” Nghiêm Tích nhẹ nhàng đáp lời, tùy tay tắt đèn bàn.

Bóng tối, yên tĩnh, Nghiêm Tích có thể nghe rõ tiếng hít thở khe khẽ của hai người, không, hơi thở của em trai nặng hơn cô một chút, đại khái là do có liên quan đến giới tính thôi.

Đây là lần đầu tiên cô đến thành phố này, lúc mới sinh ra cô bị cha mẹ ném cho bà nội ở nông thôn nuôi dưỡng.

Lúc còn chưa sinh cô, cha mẹ đều cho rằng cô là bé trai, không nghĩ tới sau khi sinh xong mới phát hiện cô là con gái.

Bọn họ vô cùng muốn một người con trai, nhưng lúc ấy kế hoạch hoá gia đình tương đối nghiêm ngặt, cha mẹ muốn sinh con thứ hai thì phải giấu.

Năm thứ hai sau khi ném Nghiêm Tích đến nông thông, mẹ Nghiêm lại mang thai, lần này mẹ Nghiêm sinh một cậu con trai như ý nguyện, sau khi có con bọn họ càng ít quan tâm đến Nghiêm Tích

Bọn họ không cho Nghiêm Tích vào hộ khẩu, đến năm 6 tuổi lúc Nghiêm Tích vào học tiểu học mới cho cô vào hộ khẩu nhà chú họ ở nông thôn.

Bởi vì kế hoạch hoá gia đình ở nông thôn không quá nghiêm ngặt, chú cô lại chỉ sinh được một người con, cho nên chỉ bị phạt một chút tiền, chứ không làm lớn nghiêm trọng.

Cha mẹ Nghiêm Tích đều là nhân viên công chức, ăn cơm quốc gia, nên chuyện sinh con thứ hai sẽ bị điều tra gắt gao, bọn họ không dám trắng trợn đón Nghiêm Tích về nhà.

Cho nên Nghiêm Tích vẫn luôn học ở nông thôn đến năm 17 tuổi mới được đón về, bởi vì sức khỏe của bà nội đã không còn như trước, hiện giờ vẫn do nhà chú cô chăm nom.

Thím Nghiêm Tích vì phải chăm sóc bà nội tay chân bất tiện mà rất bất mãn, lại thêm việc chú nhận Nghiêm Tích về nhà nuôi, khiến cả nhà cãi nhau gà bay chó sủa.

Chính vì thế thím Nghiêm Tích liền gọi điện thoại cấp cho cha mẹ Nghiêm, bảo bọn họ nhanh chóng đón Nghiêm Tích về.

Sau khi Nghiêm Tích được đón về, cha mẹ bảo cô ngủ cùng phòng với em trai tạm trước, chờ sang năm đổi nhà lớn hơn sẽ cho mỗi người một phòng.

Giường Nghiêm Tuấn ngủ là giường đôi, hai người ngủ vẫn dư dả, mẹ Nghiêm cho mỗi người một chăn một gối, như vậy sẽ không đến mức có tiếp xúc thân mật.

Mẹ Nghiêm định chờ một thời gian nữa không bận rộn sẽ đến trung tâm thương mại mua giường tầng, để cho chị me bọn họ tạm thời mỗi đứa một giường, nhưng dạo gần đây công việc bận quá, hiện tại chỉ có thể khiến bọn họ ấm ức ngủ cung một giường.

Lúc này đang giữa mùa hè, thời tiết vô cùng oi bức, cho dù là ban đêm nhiệt độ xuống thấp vẫn cứ nóng nực, cũng may trong phòng Nghiêm Tuấn có lắp điều hòa.

Ngủ đến nửa đêm, Nghiêm Tuấn bị nóng mà tỉnh, cậu ngước mắt nhìn chỉ số trên điều hòa, phát hiện điều hòa đã bị tắt, đại khái là do mất điện, khó trách lại nóng như vậy.

Cậu đứng dậy vòng qua chị gái đi mở cửa sổ, muốn cho gió đêm mang hơi lạnh vào phòng.

Sau khi mở cửa quay về chỗ nằm xuống, cậu phát hiện trên lưng thấm ướt mồ hôi, áo thun rộng thùng thình đã ướt đẫm, cậu trực tiếp cởϊ áσ ra, để trần nửa thân trên mà ngủ.