Chương 1: Nhìn lén vợ và người đàn ông khác

Khi Lương Dĩ An kết thúc công tác về đến nhà, tiếng chuông năm mới vừa mới kêu lên, mọi nhà đều đắm chìm trong bầu không khí hân hoan vui vẻ.

Xe anh cũng không đi vào trong ga ra, mà trực tiếp đỗ ở phần đất trống trước biệt thự.

Tết Nguyên Đán, vợ Đàm Thu Đình đã cho bảo mẫu và người giúp việc trong nhà nghỉ hết.

Lương Dĩ An đi vào cửa, còn chưa bật đèn đã nghe thấy trong phòng ngủ trên lầu hai truyền đến một loạt tiếng động khác thường.

Anh chậm rãi đi lên lầu, đứng ở ngoài cửa phòng lắng tai nghe.

Phòng trong là giọng nói của Đàm Thu Đình.

“A… A… Anh nhẹ một chút, làm đau em rồi.”

Giọng nói người phụ nữ như chứa mật ngọt, câu hồn người nghe.

“Ôi… A… Ưm ưm…”

Âm thanh càng lúc càng mờ ám, khiến người ta vừa nghe là biết bên trong đang xảy ra chuyện gì.

Rất kỳ lạ, Lương Dĩ An bắt quả tang vợ và người khác yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, vậy mà anh lại không có một chút oán hận hay phẫn uất nào, anh buông tay nắm cửa tay, xoay người rời đi.

Chẳng bao lâu sau, dưới lầu lại vang lên tiếng động cơ xe một lần nữa.

Đàm Thu Đình thoả mãn xoay người đi đến trước cửa sổ, xác định người đã rời đi, lúc này cô mới như dỡ được gánh nặng, nhẹ nhàng thở phào một hơi nói: “Được rồi, anh ta đi rồi, anh cũng có thể cút.”

Trên giường, Quý Phí Thành bị coi như một chú vịt bị vẫy tay thì tới, xua tay thì đi, anh không những không tức giận, ngược lại còn cười hỏi: “Em không sợ anh ta nửa đường quay về sẽ phát hiện ra trò lừa gạt này? Diễn phải điên trọn vẹn, hơn nữa… Không phải vừa rồi em cũng rất hưởng thụ sao?”

Đàm Thu Đình để trần cơ thể ngồi lại xuống giường, cả người cô không một mảnh vải, hai vυ" đầy đặn lại trắng nõn đung đưa ở trước mặt người đàn ông, có chút ý muốn từ chối nhưng vẫn hoan nghênh.

Cô lại cười nói: “Thật ngại quá, vừa rồi là giả vờ, bây giờ tôi không có tâm trạng đó nữa!”

Quý Phí Thành ngồi thẳng người, ánh mắt xẹt qua cơ thể cô, như là muốn nuốt trọn cô.

“Không có hứng thú tôi cũng làm cho em có hứng thú.”

Dứt lời, một tay anh nắm lấy vυ" người phụ nữ, cúi đầu ngậm lấy, dùng đầu lưỡi linh hoạt ấm áp khıêυ khí©h, một tay khác cũng không rảnh rỗi, giống như công thành tiến thẳng xuống bụng, cắm vào hoa tâm của cô.

“A…”

Đàm Thu Đình bị hoảng sợ, cũng may là vừa mới hoan ái xong, trong hoa huyệt vẫn còn dính mật dịch, giờ phút này cắm vào cũng không quá khó khăn, thậm chí còn có một chút… Hưởng thụ.

Quý Phí Thành là tay lão luyện, hai người cũng không phải lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ, anh biết rõ điểm mẫn cảm trên người cô, dưới sự trêu chọc, chẳng bao lâu sau anh đã tra tấn Đàm Thu Đình tới liên tục thở gấp.

Trong phòng không bật đèn, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, dừng ở trên cơ thể duyên dáng quyến rũ của người phụ nữ.

Đầu Đàm Thu Đình gối trên đầu, tiếng rêи ɾỉ nhỏ vụn từ giữa môi bật ra.

“Ưm… Ưm… A!”

Ngón tay Quý Phí Thành linh hoạt xỏ xuyên ở bên trong tiểu huyệt của cô, tách âʍ ɦộ ra, anh có thể thấy rất rõ mị thịt ẩn nấp trong cánh hoa, vì thế anh nảy ra ý xấu, cố ý trêu chọc cô.

Đàm Thu Đình chỉ cảm thấy toàn bộ đầu óc đều như sắp nổ tung, muốn anh dừng lại, lại muốn anh tiếp tục tiến vào thêm một chút.

“Ưm ưm ưm…”

Quý Phí Thành cảm nhận được sự thay đổi của cô, đột nhiên kéo tay ra, đưa đến trước mặt cô.

“Đình Đình xem đi, đều là nước của em.”

Nói xong, anh vươn đầu lưỡi liếʍ láp từng ngón tay.

Đàm Thu Đình còn chưa được nếm một chút cảm giác thoả mãn đã bị anh trêu đùa như vậy, cô tức giận.

“Muốn làm thì làm đi, sao cứ nói nhảm nhiều như vậy!”

Cô đỏ mặt, xoay người kéo chăn muốn kết thúc.

Quý Phí Thành sao có thể buông tha cho cô như vậy, anh ngừng cười duỗi tay ấn hai tay cô xuống, ánh mắt nặng nề.

“Muốn cũng được, hầu hạ tôi trước… Bảo đảm em sẽ được thoả mãn.”

Anh cúi người quỳ gối trước ngực cô, dươиɠ ѵậŧ to lớn nhếch cao, diễu võ dương oai hùng dũng.

Đàm Thu Đình đang muốn phản bác, nhưng khi vừa hé miệng côn ŧᏂịŧ đã lập tức cắm vào.

Cây gậy thịt của Quý Phí Thành vừa nóng lại vừa to, phía trên còn dính mật dịch, nếm ở trong miệng cũng không biết là vị gì.

“Ưm ưm ưm…”

Cô cảm thấy vừa nhục nhã lại vừa kí©h thí©ɧ, dươиɠ ѵậŧ mạnh mẽ cắm vào cổ họng, suýt nữa thì nôn ra.

“Đình Đình ngoan, ngoan ngoãn nếm thử, một lát nữa còn phải nhìn nó.”

Quý Phí Thành thấy cô không động đậy, anh nắm lấy tóc cô, tùy ý kéo ra kéo vào.