Chương 9: Trở Lại?

Dương Khả mở bừng mắt, sự đau đớn thấm sâu trong linh hồn khiến đầu óc cô chao đảo, mọi vật trước mắt cũng mờ mịt hẳn đi. Trong l*иg ngực, trái tim đang nhảy lên từng hồi nhanh chóng, âm thanh "thình thịch" vừa quen vừa lạ làm cô tĩnh tâm không ít. Chớp chớp đôi mắt mờ tịt, Dương Khả dứt khoát nhắm nó lại, im lặng chịu đựng cơn đau tâm lý qua đi.

Cô chìm trong thế giới của riêng mình mà chẳng hay, lúc này hộ sĩ bên cạnh đã mừng đến mức suýt rớt nước mắt. Hộ sĩ nhanh chóng gọi tập đoàn bác sĩ đang chờ trực bên ngoài vào xem xét bệnh nhân, lại lén lút ra hành lang, liên hệ đến một dãy số.

Dương Khả tỉnh!

Cô Dương Khả hôn mê bao ngày cuối cùng cũng có dấu hiệu tỉnh lại rồi!

Nhịp tim ổn định, đôi mắt đã có thể mở, tay cũng động được nữa chứ! Đợi bác sĩ kiểm tra lại một lần, kiểu gì cô ấy cũng sẽ tốt lên! Mặc dù người bệnh tốt lên thì công việc nhẹ lương cao này của hộ sĩ sẽ phải dừng lại, nhưng bản chất hộ sĩ đây lương thiện, miễn bệnh nhân có cơ hội sống là hộ sĩ chấp nhận hết!

"Alo?" Bên kia rất nhanh đã có người bắt máy, giọng nói mang theo mấy phần nôn nóng "Cậu Đông Phong đúng không?"

" tôi!" Đông Phong sau khi đưa Dương Khả đến nhà mình, thuê bác sĩ trực bên cạnh cô thì lập tức phải lên đường đi xử lý một hợp đồng quan trọng. Thực chất anh không muốn làm chút nào, nhất là khi lần đầu tiên Dương Khả đến nhà anh sống như thế này.. Nhưng mà công việc không thể trì hoãn, chỉ đành nhờ hộ sĩ và y tá chăm lo cho cô để anh gấp rút hoàn thành công việc.

Làm nhanh về nhanh, ở nhà có Dương Khả đang chờ!

Nếu cô ấy tỉnh lại nữa thì quá hoàn mỹ rồi, aiiii..

Chính vì mong muốn ấy mà Đông Phong để lại cho hộ sĩ số điện thoại riêng của mình, yêu cầu nếu như Dương Khả xảy ra vấn đề gì lập tức phải liên hệ với anh ngay! Bao ngày không thấy hộ sĩ gọi, Đông Phong còn suýt quên chuyện này rồi. Ai ngờ hôm nay người ta lại điện tới ngay lúc hợp đồng chuẩn bị kí kết!

" chuyện vậy? Dương Khả xảy ra vấn đề?"

"Cô ấy tỉnh!" Hộ sĩ kích động hô lên một câu, bên kia Đông Phong dường như vô cùng ngạc nhiên, anh ô lên một tiếng thật lớn sau đó dồn dập hỏi lại. Hộ sĩ loáng thoáng nghe thấy tiếng ghế bị kéo đổ, dường như Đông Phong đã đứng bật dậy khiến ghế của anh chịu khổ hôn đất!

Khó mà tưởng tượng được sếp Phong bình thường chuẩn quý ông lại có thể vội vã đá bay ghế như thế!

"Cậu Đông Phong, bác sĩ đang kiểm tra lại cho cô ấy, tình hình rất tốt, cậu có muốn về xem cô ấy một chút không?"

"Về! Về chứ!" Đông Phong cười haha như một kẻ ngốc, bên cạnh anh là Thanh Thảo - thư kí riêng cực kì có năng lực - và đối tác - một trong những tập đoàn lớn nhất khu vực. Bọn họ nhìn biểu hiện của Đông Phong sau đó đồng loạt lắc đầu khó hiểu.

Một giây trước vẫn là ông chủ lớn cực kì phong độ, thế nà một giây sau đã biến hình thành kẻ ngốc si tình rồi!

"Ngài X, ấy hôn vừa tỉnh, tôi phải về, chuyện hợp đồng..."

"Vậy tôi xin phép!" Hộ sĩ cúp máy, đang kí hợp đồng à? Chết thật! Có khi nào mình gọi sai thời điểm rồi không ta?

Mà kệ, Đông Phong nói ngay khi Dương Khả có chuyển biến phải liên lạc thông báo ngay! Mình đây chỉ làm đúng chức trách, còn bỏ hết công việc để về hay không hoàn toàn là quyết định của anh ta cơ mà!

Có muốn trách, cũng chỉ nên trách anh ta quá nặng lòng với cô gái này mà thôi.

Hộ sĩ cất điện thoại vào túi áo trước, đi trở lại phòng Dương Khả đang nằm. Các bác sĩ đã hoàn thành xong công việc kiểm tra của mình, gương mặt ai nấy đều ánh lên vẻ hi vọng tràn đầy. Xem ra lần này phần trăm Dương Khả tỉnh hẳn là rất cao đây. Ai da, cô gái, cô thật may mắn khi có người hết lòng vì mình như thế..

*

Cơn đau đầu chậm rãi qua đi, lần này Dương Khả mở mắt không còn cảm giác khó chịu và mờ mịt như lúc đầu nữa. Trước mắt không còn làn nước dìu dịu khiến Dương Khả có chút không quen, cô nhíu mày, phân vân không hiểu lần này mình biến thành sinh vật gì đây?

Có tay, có chân.. Ồ, làm người rồi!

Kì quái, sau một lần phẫu thuật tim thập tử nhất sinh linh hồn bị tách ra nhập vào một con cá. Cá bị gϊếŧ lại chuyển trở về thân thể con người.. Ông trời xem linh hồn cô là cái gì vậy? Một thoáng cho làm cá, một thoáng biến về người. Không thể hiểu nổi!

Mà thôi, dù gì làm người cũng tốt hơn so với làm phi nhân loại đúng không. Ít ra lúc này cô còn có thể nói, có thể đi lại, có thể thoải mái làm điều mình muốn. Không khéo cô còn phải cảm ơn ông trời nữa ấy, làm gì có ai có được sự ưu ái kia, thưởng thức đủ loại nhân sinh, nhìn thấu được đủ loại người.

Nhoài mình muốn ngồi dậy nhưng thân thể yếu đuối không thể động nổi. Dương Khả liếc mắt xem xung quanh, chỉ thấy mấy chiếc máy móc quen thuộc hết sức bày chật kín cả căn phòng. Hmm, trở lại thân thể vừa phẫu thuật xong của mình rồi đấy ư? Sao một chút cảm giác quen thuộc cũng không thấy vậy?

"Dương Khả.." Giọng nói nghẹn ngào của ai đó khiến cô giật mình nhìn qua, Đông Phong đứng bên cửa, gương mặt anh trấn định hết sức với nụ cười bình tĩnh. Thế nhưng hai bàn tay đã bán đứng tâm trạng của anh lúc này, nó run rẩy một cách mạnh mẽ "Dương Khả! Cuối cùng em cũng dậy rồi!"

"Đông.. Ừm.. Đông Phong.." Dương Khả khàn khàn giọng, cảm giác như có gì đó mắc ở cổ. Đồ lâu không dùng có khác, chả lẽ cổ họng lại bị mạng nhện giăng rồi? "Anh đấy à?"

"Anh đây!" Đông Phong mỉm cười, từ từ đi tới chỗ Dương Khả đang nằm. Đôi mắt đen của anh lấp lánh, từng đợt sóng vui mừng dồn dập khiến Dương Khả không tự chủ được vui lây "Dương Khả, em cảm thấy trong người thế nào?"

"Chắc nằm lâu ì người!" Dương Khả ha ha cười, mặc kệ Đông Phong nắm lấy tay mình mà hỏi. Cô muốn giữ chặt tay anh, an ủi cho người trước mắt bớt run rẩy nhưng không có chút sức lực nào cả "Không sao đâu, chắc tập luyện vài ngày là ổn, ca phẫu thuật thành công rồi mà!"

"Sao.." Sao em biết là thành công chứ?

Đông Phong nghi hoặc nhìn cô, nhưng những lời muốn nói lại không đưa ra khỏi miệng. Lúc này anh mới nhận ra Dương Khả quá bình tĩnh, cô không thắc mắc, cũng không có chút cảm xúc nào quá mức. Vốn dĩ trước đây tính cách cô trầm ổn, có tình cảm hay gì đó cũng không mấy khi thể hiện ra ngoài mặt. Lại thêm thân thể Dương Khả kém, có bệnh tim nên khả năng trấn định của cô luôn rất tốt. Nhưng có thể tốt đến mức này sao? Cả chuyện liên quan đến sinh mạng của mình cũng có thể không quan tâm, nhẹ tựa mây trôi?

Có điều Dương Khả bình tĩnh cũng chẳng khiến Đông Phong ổn định lây được. Nhìn thấy cô, tự dưng anh không biết nên làm thế nào tiếp theo. Chẳng phải anh vẫn luôn mường tượng ra cả trăm ngàn cảnh Dương Khả tỉnh lại hay sao. Vậy mà khi cô mở mắt ra nhìn anh thật sự, anh lại có cảm giác không dám đối diện. Tiếp theo nên nói với cô ấy như thế nào? Nếu như Dương Khả hỏi về Lê Tuấn, hỏi tới Dương Mai.. anh nên làm sao mới tốt? Nên nói thẳng nói thật hay giấu giếm không cho cô biết gì?..

Trước sau gì cô ấy cũng biết, và nếu như tỉnh mà mãi không thấy hai kẻ kia đến thăm kiểu gì Dương Khả chả thắc mắc. Thôi thì nước chảy bèo trôi, trước khi cô ấy nhớ đến hai kẻ tuyệt tình đó, Đông Phong hãy cứ im lặng. Nếu Dương Khả hỏi, anh sẽ uyển chuyển bóng gió cho cô nghe, rồi tùy ý cô xử trí sao cũng được.

Tha thứ hay không không phải điều Đông Phong có thể thay cô quyết định.

Đúng vậy. Tình cảm của cô dành cho Lê Tuấn lớn nhường nào anh không nắm rõ. Thế nên lúc này anh chỉ còn cách chờ đợi mà thôi.

"Em đừng lo, bác sĩ sẽ giúp em khôi phục nhanh nhất!"

"Em đâu có lo cái gì!" Dương Khả cười tươi, đôi mắt cong cong nhìn về phía sau lưng Đông Phong "Người lo lắng là cô Thảo kia kìa! Cô Thảo! Chào cô, lâu quá không gặp!"

"Chào cô Khả!" Thanh Thảo đứng ngoài cửa phòng bệnh từ lúc nào chẳng ai hay. Có lẽ ngay khi Đông Phong bỏ hết mọi thứ chạy về nhà cô ấy đã đi theo. Ấy thế mà anh lại không biết gì hết, dường như cả thế giới lúc này đều đã bị xóa mờ, chỉ có duy nhất hình ảnh Dương Khả là rõ nét vậy.

Thanh Thảo hơi mím môi, cô vẫn mặc đồ công sở kín đáo và nghiêm túc như bao năm vẫn vậy. Nén xuống sự ghen tị dành cho người con gái yếu ớt đang nằm trên giường bệnh kia, cô chậm rãi tiến vào phòng "Cô Khả tỉnh dậy đúng là chuyện tốt!"

"Có vẻ Đông Phong lại bỏ việc để chạy về đây đúng không?" Dương Khả nhẹ giọng trách cứ, anh lúc nào cũng đặt cô lên hàng đầu, việc từ bỏ một hợp đồng hoặc một cuộc hẹn nào đó là chuyện quá mức bình thường. Nhưng nói thật Dương Khả không thích chuyện này chút nào. Cô cũng là người làm kinh doanh, ai ưa đối tác hay lỡ hẹn chứ? Không chỉ ảnh hưởng đến người khác mà chính công ti và uy tín tập đoàn của Đông Phong cũng bị kéo đen.

Ai da, bình thường không phải anh lí trí lắm à, sao cứ động tới cô lại trở nên đầy cảm tính vậy chứ?

Đông Phong, Dương Khả cô đã kết hôn rồi, sao anh cứ mãi vương vấn một người phụ nữ đã có chồng như vậy chứ? À không, Dương Khả chuẩn bị li hôn, phải là người phụ nữ một đời chồng mới phải!

"Anh không nên làm thế, em sẽ cảm thấy rất áp lực!"

"Em có cần nói thẳng vậy không?" Đông Phong gật đầu cười, lúc nào cũng nói chuyện như muốn đấm vào mặt người khác, đúng là Dương Khả ruột ngựa của anh đây rồi! "Chỉ là rời lịch hẹn, cũng không phải hủy hợp đồng!"

"Vì một câu rời lịch của sếp mà công ti tổn thất không ít!" Thanh Thảo chẳng nề hà, nhanh chóng thở ra "Sếp Phong, anh cũng lớn tuổi rồi, đừng làm việc theo hứng như thế!"

"Làm việc theo hứng?" Đông Phong quay mặt lại, ánh mắt tràn đầy trách cứ "Với người khác chuyện Dương Khả tỉnh lại có lẽ chẳng là gì, nhưng xin lỗi, với tôi, đây là chuyện quan trọng nhất trên đời!"

*

Lê Tuấn loanh quanh bên chức vụ "quyền chủ tịch" này thật lâu mà không nắm giữ được chút lợi ích nào. Phó tổng Lâm không chỉ là thầy, là cổ đông lớn trong tập đoàn nhà họ Dương mà còn là tay chân thân thiết của Đông Phong. Hắn ta lũng đoạn cả tập đoàn nhà họ Dương - thứ thuộc quyền sở hữu của vợ anh - Dương Khả. Và hiển nhiên khi mà vợ anh nằm yên trên giường dưỡng bệnh, tập đoàn ấy phải để cho anh - chồng, người thân thiết nhất của Dương Khả - toàn quyền quyết định mới đúng. Thế nhưng không, bọn họ bắt tay với nhau, đồng loạt chống đối khiến tập đoàn dậm chân tại chỗ. Đã bao ngày nay kể từ khi Dương Khả nằm lên bàn mổ, một hợp đồng cũng không thể kí nổi. Ngoài những hợp đồng cũ, những khách hàng và mối lợi nhuận cũ ai cũng biết ra Lê Tuấn chẳng thể can thiệp sâu vào bất kì cái gì. Kể cả khi anh đã đưa Dương Mai tới tập đoàn, đề cử cô làm phó tổng giám đốc.. nhưng mọi chuyện vẫn chẳng mấy khởi sắc.

Mặc dù đúng là anh tiếp cận Dương Khả có mục đích, Dương Mai cũng chẳng thật sự là chị em tốt với cô ta. Nhưng ngoài anh và Dương Mai nắm rõ mọi sự ra, những người ngoài kia làm gì có ai hay biết? Ừm, Đông Phong đợt này có vẻ cũng nghi ngờ, nhưng sau khi chuyển Dương Khả đi khỏi nhà hắn ta chẳng quay đầu lại, cũng không đưa ra thêm uy hϊếp gì. Lê Tuấn đoán rằng thực chất Đông Phong chẳng biết cái quái gì sất. Hắn ta tỏ ra nguy hiểm như vậy chỉ để dọa dẫm anh và Dương Mai, thêm nữa để độc chiếm Dương Khả. Ai chả biết tên khốn đó yêu thích Dương Khả vô cùng, đúng là một mũi tên trúng hai con chim.

Hừ, ngu ngốc!

"Em không kiên nhẫn nổi nữa rồi!" Dương Mai và Lê Tuấn dạo này không còn ở chung nhà nữa. Từ khi Đông Phong chuyển Dương Khả đi, Dương Mai đã phải bắt buộc chuyển về biệt thự lớn nhà họ Dương.

Cả hai không muốn chuyện này, nhưng cô nam quả nữ ở chung dưới một mái nhà.. dù là chị gái em rể nhưng nói thật cũng quá mức khiến người khác nghi hoặc!

Cơ mà chuyển về biệt thự là một chuyện, lén lút gặp nhau lại là chuyện khác. Hai người đang ở trong thời gian yêu đương thắm thiết như vậy, một tuần không gặp sao chịu nổi chứ? Nhất là khi bây giờ không còn cản trở là Đông Phong và Dương Khả kia nữa.

"Đám cáo già ở tập đoàn có ý gì chứ? Chuyện nào cũng gạt, yêu cầu đầu tư đến đâu cũng dập tắt đi! Chả lẽ chúng thật sự trung thành với Dương Khả đến thế?"

"Trung thành?" Lê Tuấn cười khẩy, anh nằm ngả ra ghế, uể oải "Thời buổi này làm gì có ai trung thành với ai, có chăng chỉ là hợp tác về mặt kinh tế mà thôi!"

"Lợi nhuận chúng ta đưa ra chưa đủ sức dụ dỗ bọn họ sa lầy?" Dương Mai nghi ngờ, cô ngồi xuống Lê Tuấn, xoa nhẹ bên ngực anh "Em không tin, hợp đồng nào chúng ta đưa ra chẳng có khoản thu về hoa mắt!"

"Đông Phong đó có ý gì đây?" Lê Tuấn không chống cự, nắm lấy tay Dương Mai thuận theo "Đám cáo ở bên kia dường như đang đợi, bọn chúng muốn chúng ta cùng chết, sau đó chiếm lấy cả tập đoàn. Chính vì vậy nên khi Đông Phong mượn tay phó tổng Lâm đấu đá với chúng ta bọn chúng mới tỏ ra ậm ờ như thế!"

"Muốn độc chiếm tập đoàn?" Dương Mai cười khinh "Mơ tưởng! Số cổ phần trong tay Dương Khả lên đến hơn 80%, bọn chúng có chết cũng chẳng cầm nổi đủ một nửa!"

"Nếu như Dương Khả chết thì..." Lê Tuấn bỏ lửng câu nói, thâm thúy nhìn qua Dương Mai. Nếu cô ta chết thì theo đúng di chúc toàn bộ tài sản sẽ được hiến tặng. Đến lúc đó còn ai quan tâm hai kẻ mang danh quyền chủ tịch, phó giám đốc chứ. Bọn chúng sẽ giành giật nhau mua cho được 80% kia, sau đó ai lên ngồi ghế nóng còn chưa biết đâu! "..Không biết cô ta hiện tại thế nào, Dương Mai, anh nghĩ anh nên gặp cô ta!"

"Gặp Dương Khả? Nhỡ cô ta chưa tỉnh thì sao?" Dương Mai không vui nhưng cũng không phản đối. Dù sao cũng cần phải gặp cô em gái này một lần, nếu như gặp được rồi thì có thể kiểm nghiệm được rõ ràng Đông Phong có thật sự biết gì đó về chuyện của hai người hay không. Và nữa, gặp Dương Khả xong rất nhiều chuyện sẽ được giải quyết triệt để. Nếu như Đông Phong biết thật sự, còn nói với Dương Khả, Lê Tuấn sẽ có cách dỗ ngọt Dương Khả, khiến cô quay lưng lại với Đông Phong kia.

Nếu như anh ta bị người mình yêu nhất ghét bỏ thì sao nhỉ? Dương Mai có nên nhân cơ hội hay không? Hừ, cô đúng là thầm yêu Đông Phong lâu thật đấy, nhưng mà anh ta đã lạnh lùng chê cô phiền phức có ngu cô mới đâm đầu vào nữa! Ai mà giống Thanh Thảo kia chứ, nghỉ khỏe đi!

Còn nếu Đông Phong chẳng biết gì, cũng không nói ra chuyện giữa cô và Lê Tuấn thì lại càng hay. Lê Tuấn sẽ yêu cầu Dương Khả đưa ra vài quyết sách hoặc trao thực quyền cho mình. Đến khi ấy lợi nhuận thu được chẳng phải sẽ rót thẳng vào túi hai người hay sao?

Kiểu gì cũng có lợi, Dương Khả tin tưởng cô và Lê Tuấn nhiều như vậy sợ gì không thịt được cô ta. Cơ mà điều kiện tiên quyết là Dương Khả kia phải tỉnh lại đi đã. Nhỡ như cô ta cứ nằm bệt mãi thì tập đoàn nhà họ Dương chẳng lẽ phải thật sự rơi vào tay Đông Phong hay sao?

"Với cả chúng mình tìm cách điều tra chỗ của Dương Khả bao lâu đâu có được, Đông Phong đó giấu như mèo, một chút tin tức cũng chẳng nhả ra!"

"Khốn nạn!" Lê Tuấn buông một câu chửi đổng "Đông Phong đó nghĩ mình là ai chứ? Giam giữ người trái phép, đợi Dương Khả tỉnh anh nhất định sẽ nói lại với cô ta, để cô ta cạch mặt hắn!"

"Tính sau đi được không?" Dương Mai nghĩ nghĩ, sau đó ngả người vào l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông bên cạnh "Lâu lắm mới có thời gian ở cùng nhau, Lê Tuấn, nói mãi chuyện công việc anh không chán hả?"

"Chán.. Chán chứ!" Lê Tuấn cười tà, ôm người đẹp vào ngực sờ loạn "Cục cưng, mau lại đây với anh nào! Đã mấy ngày rồi, nhớ em lắm đây!"

"Nhớ tôi?" Dương Mai hờn giận "Nhớ tôi mà hôm trước có người còn ỡm ờ với con thư kí A.."

"Nó quyến rũ anh đấy, anh tuyệt đối không có ý gì.."

"Anh chỉ cần em!"

"Dương Mai.."

Những món đồ xa hoa trên người nhanh chóng được lột xuống, âm thanh rêи ɾỉ vang vọng khắp các căn phòng. Hai bóng người dần dần hòa trộn lại với nhau, tô điểm cho không gian thứ sắc màu ái muội khôn tả. Và đúng vào lúc cuộc yêu chuẩn bị lên đến đỉnh điểm, chiếc điện thoại đời mới trên bàn trà đột ngột reo vang!

Từng hồi chuông lớn cắt đứt sự hưng phấn của hai người trong phòng. Lê Tuấn tức giận đi tới bàn trà, cầm lấy điện thoại của mình muốn ném quách nó đi cho rồi..

"Sao thế?" Dương Mai chờ đợi Lê Tuấn quay lại, anh đứng ngây ra nhìn màn hình, hàng nóng tự dưng ỉu xìu một cách nhanh chóng "Ai gọi đấy anh? Có chuyện gì à?"

"Đông Phong!" Lê Tuấn hơi ngạc nhiên, nhíu mày vứt hết hứng thú bừng bừng ra sau đầu.

Bao ngày anh và Dương Mai tìm hắn ta không được, nay hắn lại tự mình chui đầu vào rọ thế này.. đúng là quá tốt rồi!

"Alo? Lê Tuấn nghe đây!"

Đông Phong gọi?

Dương Mai nhíu mày khó hiểu, cô với lấy chăn mỏng quấn ngang người, cũng chẳng quan tâm tới chuyện nóng bỏng vừa xảy ra nữa. Không hiểu vì sao tự dưng anh ta gọi cho Lê Tuấn, mới mấy ngày trước thôi hai người dò hỏi Thanh Thảo và cả đống người liên quan để tìm gặp Đông Phong còn bị anh ta cự tuyệt không thương tiếc cơ mà. Chủ động kiểu này.. Hay là Dương Khả đã tỉnh một hai đòi gặp Lê Tuấn?

Ố ồ, dễ thế lắm!

Dương Khả mê Lê Tuấn như điếu đổ, tỉnh lại không thấy chồng mình mà chỉ có một ông anh hàng xóm thì làm um lên là điều quá bình thường luôn!

Haha, Đông Phong ơi là Đông Phong, anh nghĩ chuyện gì anh cũng làm được à? Xem đi, giữ lấy trái tim một cô gái còn không thể.. Quá kém tắm!

"Xin lỗi?" Đầu dây bên kia vẫn im lặng, sự im lặng khiến Lê Tuấn có cảm giác ngột ngạt khó tả. Anh chậc lưỡi, chậm rãi hỏi lại "Đông Phong? Anh đưa Dương Khả đi đâu rồi, mau nói địa chỉ cho tôi đi!"

Đông Phong vẫn không nói nửa lời, nhưng Lê Tuấn biết bên kia vẫn có người đang nghe anh nói. Tiếng hít thở nhẹ nhàng đều đặn truyền qua loa điện thoại, ít lâu sau, một giọng nữ xa lạ mới nửa gần nửa xa nho nhỏ: "Chồng à? Em Dương Khả đây!"