Chương 327: Nam kiều kiều, theo ca ca, là ngươi tổ tiên tích đức

Tiêu Dịch chất vấn: "Không dám trị?"

Khương Tuế Hàn vuốt vuốt lại đầu tóc hỗn loạn , một tay ôm vò rượu, vành mắt xanh đen tiều tụy, ngập ngừng nói không nên lời lời nói.

Có lẽ là tác dụng của rượu , hắn nấc một cái , trốn tránh làm cá mặn nằm trên mặt đất.

Tiêu Dịch ôm Nam Bảo Y, cứng người tại chỗ.

Hắn chỉ có một cái đại phu là Khương Tuế Hàn , cư nhiên còn không đáng tin cậy như thế......

Tiểu cô nương trong lòng ngực phát run, không biết là lạnh hay đau.

Tiêu Dịch đau lòng thật sự, không hề chần chờ, lập tức ở phòng bếp góc vây một bình phong, chống thau tắm lên, lại tự mình nấu một nồi nước tắm.

Nóng hôi hổi.

Hắn thật cẩn thận cởi bỏ áo ngủ cho Nam Bảo Y , đem nàng ném vào thau tắm.

Rốt cuộc còn chưa có thành thân, có một số việc không tiện.

Vì thế hắn dùng đai lưng buộc lại che đi hai mắt, không nhìn thân mình của tiểu cô nương , sờ soạng xách gáy nàng , bảo đảm đầu ở trên mặt nước, sẽ không bị chết đuối trong nước tắm .

Ngâm ước chừng 1 khắc đồng hồ , hắn đánh giá tiểu cô nương xem như đã ấm áp.

Hắn đem Nam Bảo Y kéo ra thau tắm, qua loa lau khô bọt nước, lại cầm áo ngủ sạch sẽ ấm áp thay cho nàng .

Đầu ngón tay chạm đến da thịt, giống như gấm lụa thượng đẳng .

Trong lúc buộc dây áo ngủ, thậm chí lòng bàn tay còn trùng hợp mà lau qua cặp thỏ của nàng .

Động tác Tiêu Dịch hoàn toàn cứng đờ.

Tuy rằng hắn cái gì cũng không thấy, nhưng cũng là đọc qua chút sách đen, trong đầu hiện ra hình ảnh, một hàng máu mũi nháy mắt chảy xuống .

Hắn nâng tay áo lau đi vết máu, âm thầm mắng câu "mẹ" .

Mặc xong áo ngủ, hắn kéo đai lưng che mắt xuống , lại lấy áo lông chồn dày ấm áp , tinh tế bọc kín mít Nam Bảo Y .

Trong phòng bếp nhóm một lò lửa.

Hắn đem Nam Bảo Y ôm đến bên lò lửa , duỗi tay chọc chọc khuôn mặt trắng bệch của nàng , "Trên đời này, nam nhân quân tử như ca ca vậy, có thể đếm được trên đầu ngón tay. Nam kiều kiều, theo ca ca, quả thực là tổ tiên ngươi tích đức."

Nam Bảo Y không thấy những lời này.

Nàng trong cơn hôn mê bất tỉnh , cảm giác bụng quặn đau lại bắt đầu.(ahr)

Như là dao nhỏ nóng bỏng quấy loạn ngũ tạng lục phủ, cảm giác đau đớn lan tràn đến đầu, đau nước mắt cũng rơi.

Nàng ôm bụng cuộn tròn ở trong ngực Tiêu Dịch , vô ý thức mà nỉ non: "...... Đau quá ...... Nhị ca ca, ta đau quá ......"

Tiêu Dịch gạt đi tóc tán loạn trên trán nàng .

Ánh lửa nhảy lên, mắt phượng sung huyết làm hắn thoạt nhìn giống như ác quỷ.

Nhưng khi hắn nhìn chăm chú Nam Bảo Y , phần dữ tợn kia liền đều hóa thành ôn nhu, như là ôn nhu độc thuộc về ác quỷ.

Hắn bắt được tay nhỏ của Nam Bảo Y , rũ mắt hôn xuống đầu ngón tay nàng .

"Kiều Kiều ngoan, ca ca sẽ không kêu ngươi chịu đau......"

Giọng hắn ôn thuần.

Thủy thủ sắc bén cắt ra cánh tay.

Máu tươi trào ra, nhìn thấy ghê người.

Hắn đem cánh tay đưa tới bên môi Nam Bảo Y .

Máu tươi đỏ thắm, theo cánh môi lăn vào miệng thiếu nữ .

Cá mặn Khương Tuế Hàn nằm ngay đơ trên mặt đất , mở mắt ra, nhẹ giọng nói: "Ngươi sẽ bại lộ thân phận."

Đế hậu khai quốc Đại ung , đều là người chơi hương chơi cổ .

Hoàng tộc Đại ung , bách độc bất xâm.

Máu, là làm thuốc, càng là giải độc.

Đối mặt Khương Tuế Hàn nhắc nhở, Tiêu Dịch lại không thèm để ý.

Hắn nhìn chăm chú vào tiểu cô nương trong lòng ngực .

Theo máu hấp thu, trên mặt nàng ứ thương vẩy cá dần dần nhạt, cho đến hoàn toàn biến mất không thấy.

Cơn đau đớn tra tấn nàng , cũng biến mất theo.

Khống khổ trên khuôn mặt lặng lẽ được thay thế , là khuôn mặt đang ngủ thơm ngọt kiên định .

Hắn nhìn, môi mỏng nhiều chút độ cung.

Bại lộ thân phận cũng được, mất máu quá nhiều cũng thế, để cho nàng một đêm an bình , tính cái gì đâu?

Hắn đem Nam Bảo Y đặt ở trên ghế bành , đứng dậy đi tắm.

Mới vừa đứng lên, liền cảm giác đầu váng mắt hoa.

Khương Tuế Hàn buồn bã nói: "Ngươi mất máu quá nhiều, sẽ xuất hiện choáng váng. Mặt khác nhắc nhở một câu, ngươi hiện tại sắc mặt trắng đến dọa người, phỏng chừng buổi trưa ngày mai mới có thể khôi phục như thường, trong khoảng thời gian này, cũng đừng ở trước mặt Nam tiểu ngũ lắc lư. Còn có chính là, thân phận của ngươi...... Nếu bị người Nam Việt phát hiện, sẽ bị gϊếŧ đi?"

Tiêu Dịch môi mỏng nhẹ nhấp, giơ tay xoa xoa giữa mày.

Nam Kiều Kiều vì hắn, vượt lửa lội sông, vượt mọi chông gai.

Như vậy hắn vì Nam Kiều Kiều, cũng có thể dốc hết sức lực, hao tổn tâm cơ.

Yêu , trước nay đều là hai bên hy sinh .

Sáng sớm hôm sau.

Nam Bảo Y tỉnh lại , phát hiện mình ngủ ở bình phong.

Mặc áo ngủ sạch sẽ , cái một giường mềm mại cùng chăn hoa ấm áp.

Cả người nhẹ nhàng sung sướиɠ, như là mới vừa bước ra từ rừng sâu , hô hấp đều là nhẹ nhàng.

Nàng ngồi dậy, cuốn tay áo lên, những ứ thương vảy cá cư nhiên đều toàn bộ biến mất vô tung!

Nàng khỏi hẳn?!

Nàng xoa xoa đầu, biểu tình hoảng hốt.

Nàng nhớ rõ đêm qua, nàng bởi vì bụng quặn đau, cho nên một mình chạy đến hậu viện chùa, ở nơi đó đau đến lăn lộn đâm đầu vào tường.

Sau đó, đã xảy ra cái gì?

Tựa hồ gặp quyền thần đại nhân, bọn họ cách tường vây, còn nói vài lời .

Nàng giống như tỏ tình với quyền thần đại nhân .

Nàng tỏ tình ?

Nàng tỏ tình sao?!

Nam Bảo Y ôm gối đầu, khuôn mặt trắng nõn kiều mỹ , chỉ còn lại vẻ rối rắm xoắn xuýt.

Đúng lúc này, ngoài phòng truyền đến vô số tiếng bước chân.

Bọn lính xông vào phòng, cung kính mà thỉnh ra lão đại phu râu tóc bạc trắng .

Nam Bảo Y mặc lên một kiện áo sam phấn hồng tay áo thêu , sửa sang lại tóc đen, đứng dậy bước ra bình phong.

"Lão đại phu," nàng ôn thanh, "Hôm qua uống thuốc của ngươi , ta cảm giác đã khôi phục như thường."

Lão đại phu nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt già nua xẹt qua dị sắc.

Hắn nói: "Ngồi xuống, lão phu bắt mạch cho ngươi."

Bắt mạch xong , biểu cảm của hắn càng thêm kinh dị.(ahr)

Nam Bảo Y không chỉ có khỏi hẳn, thân thể còn phi thường khỏe mạnh, ngay cả khí sắc đều so hai ngày trước thoạt nhìn càng thêm hồng nhuận thông thấu.

Phần thuốc kia của hắn, thực sự kỳ hiệu như vậy ?

"Có chỗ nào không ổn?" Nam Bảo Y tò mò.

Lão đại phu lắc đầu, "Nam cô nương thực bình thường, nhiễm dịch loét cá cũng đã chữa khỏi. Xem ra phần thuốc kia, là có hiệu quả ."

"Đúng là có hiệu quả , nhưng má sau khi uống vào bụng sẽ rất đau, trên người còn nổi lên rất nhiều ứ thương." Nam Bảo Y đem tình huống chính mình nói lại cho hắn, "Lão đại phu, ngươi thử xem chút thảo dược ôn hoà được không ? Những người khác mắc dịch loét cá ơi trong chùa , còn phải làm phiền ngươi tiếp tục chẩn trị nha."

"Gọi ta Khương lão đại phu liền được ."

Lão nhân gõ đánh mặt bàn bát tiên, thuận miệng đáp lời.

Nam Bảo Y gật đầu, lại nói: "Khương lão đại phu, ngày hôm qua ngươi đã đáp ứng ta, nếu ta giúp ngươi thử thuốc , ngươi nguyện ý chữa khỏi chân tật......"

Lão nhân lấy lại tinh thần.

Hắn từ hòm thuốc lấy ra một bao thuốc dán, "Cầm đi dán ở đầu gối, mỗi ngày một mảnh, liền dán nửa tháng."

Nam Bảo Y tiếp nhận, cúi đầu ngửi ngửi.

Thuốc dán tản mát ra hương dược liệu nồng đậm , thập phần dễ ngửi.

Lão nhân đi rồi, nàng vén lên quần lụa, dán thuốc lên đầu gối .

Ninh Vãn Chu đút cho Nam Bảo Châu một chén nước ấm, "Nam tiểu ngũ, ngươi tín nhiệm cái lão gia hỏa kia?"

Nam Bảo Y vuốt phẳng thuốc dán, nàng cũng cảm thấy chần chờ ơi vấn đề này .

Mới đầu nàng cũng cảm thấy Khương lão đại phu có vấn đề, nhưng mà hôm qua sau khi thuốc của hắn , nàng lại khỏi hẳn......