Chương 1

Thời điểm mặt trời lặn, ánh đỏ rực trên nền trời phía Tây vẫn chưa tan biến hẳn, ánh hoàng hôn lộng lẫy nhuộm lên bầu trời xanh trong một màu cam dịu dàng ấm áp. Ráng trời phản chiếu khiến mặt hồ lấp lánh, mặt nước trong xanh theo gió mà lăn tăn gợn sóng.

Trong phòng dành cho người hầu của Cố phủ, một tiểu cô nương mặc y phục đỏ lặng lẽ nhìn bóng người trong gương đồng.

Lông mày giống như lá liễu bị gió xuân tháng hai cắt, mềm mại cong dài, quyến rũ khó tả. Hàng mi dày khẽ rung, giống tựa hồ con bướm nhẹ nhàng dang rộng đôi cánh, trong nháy mắt lộ ra vẻ tao nhã vô tận. Đôi mắt trong sáng ngây thơ, bao quanh bởi một lớp sương mờ, dịu dàng yêu kiều đến lạ. Đôi môi nhỏ nhắn màu đỏ son, giống như màu sắc dịu dàng của cánh hoa anh đào, khiến người ta không khỏi muốn cắn một miếng.

“Hạ Hoan, chuẩn bị xong chưa?” Giọng nói già nua của ma ma từ cửa truyền tới.

Tiểu nữ tử lông mi khẽ động, thân thể run lên nhè nhẹ.

“Dạ, đã xong ạ.” Hạ Hoan đứng lên, nhẹ giọng đáp. Hít sâu một hơi, Hạ Hoan không chút do dự đi về phía cửa.

Két ─ ─ ─ ─

Cánh cửa mở ra.

Ánh hoàng hôn chiếu qua khe cửa mở rọi vào căn phòng tối. Trong bóng tối, tiểu cô nương chậm rãi đi tới. Lão ma ma nhìn Hạ Hoan bước ra ngoài sáng, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc...

Thật là một tiểu cô nương xinh đẹp!

Đôi mắt sáng trong, hàm răng trắng, bước đi nhẹ nhàng, chiếc váy màu đỏ càng làm tăng thêm vẻ đẹp mê hồn cho sự ngây thơ của nàng. Đôi mắt mang vẻ đẹp hút hồn, ẩn chứa muôn vạn sự diễm lệ bên trong, nàng chỉ là một nữ tử mười bốn tuổi chưa từng trải qua chuyện loại chuyện người lớn kia, vậy mà cử chỉ lại dụ hoặc vô cùng. Qủa là khí chất tự nhiên, thật tốt khi chọn nàng làm nữ nhân thông phòng cho thiếu gia.

“Hạ Hoan, ngươi còn nhớ hai ngày trước ta dạy người những gì không?” Ma ma ghé sát vào người cô, dùng giọng thần bí hỏi.

“Dạ thưa, Hạ Hoan nhớ kỹ.” Hạ Hoan nhướng mày, nghĩ đến hình ảnh nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ làm loại chuyện xấu hổ kia mà ma ma cho nàng xem, mặt đỏ bừng.

Nghe nàng trả lời như vậy, ma ma cười đến đôi mắt già lim dim nheo lại thành những nếp nhăn, bà gật đầu lia lịa, trong lòng cảm thấy rất mãn nguyện. Thấy trời đã khuya, ma ma nhanh chóng dẫn Hạ Hoan đến sân nhà thiếu gia.

Đi xuyên qua hoa viên, bước trên con đường yên tĩnh lát bằng những phiến đá xanh nhỏ, vòng qua rừng trúc xanh mướt, một cổng vòm tròn làm bằng bạch ngọc hiện ra trước mặt. Sau khi tiến vào cổng vòm, một sân nhỏ đập vào mắt Hạ Hoan. Nghĩ đến lát nữa sẽ phải hầu hạ người kia, Hạ Hoan trong lòng hoảng sợ, không còn tâm trí để ý tới khung cảnh xung quanh, ngược lại càng cúi đầu thấp hơn.

Sân của thiếu gia đã giăng đầy đèn hoa, nghi lễ trưởng thành của thiếu gia nhà họ Cố đương nhiên rất long trọng. Những mái hiên, lan can cổng, trụ cột... đâu đâu cũng được trang trí những dải lụa đỏ.

Trong sân rất yên tĩnh, không thể nghe thấy bất kỳ thanh âm nói chuyện nào.

Ma ma cùng Hạ Hoan đứng ở trước cửa nhà chính, bảo nàng ở chỗ này chờ một lát, sau đó mở cửa đi vào phòng bên cạnh bẩm báo.

"Lý ma ma, tiểu cô nương làm lễ trưởng thành cho thiếu gia đã tới."

"Đa tạ ma ma, đại thiếu gia đã sớm chuẩn bị xong, tiểu nha đầu còn chờ ở ngoài cửa sao?"

Bảo mẫu gật đầu nói phải, rồi cùng Lý ma ma đi ra khỏi phòng, chăm chú nhìn Hạ Hoan đang yên lặng chờ đợi trong sân, xem xét một hồi bà ta cũng tỏ vẻ rất hài lòng.

“Qủa là nữ tử tốt,

thiếu gia nhất định sẽ thích.” Nói xong, Lý ma ma dẫn Hạ Hoan vào phòng của thiếu gia, mở cửa để Hạ Hoan tiến vào, rồi cúi người rời đi