Chương 26: Thầy Tào

Nghe thấy giọng nói lạnh nhạt của Diệp Thành, Thẩm Thiên Minh đang hung hăng cũng trợn mắt há mồm.

Thậm chí, ông ấy còn nghe được trong đầu vang lên một tiếng “ong”, lửa giận chẳng những không được dập tắt mà còn hừng hực dữ dội hơn.

Có điều, lửa giận này không phải là đối với Diệp Thành mà là đối với Thẩm Hàn Lâm.

Thằng ranh đáng chết này, thường ngày gây chuyện thị phi cũng thôi đi, lần này còn dám chọc tới Diệp Thành, thế này là muốn cả nhà họ Thẩm chôn chung với mày à!

Sau khi nghe nói Diệp Thành gϊếŧ chết Trình Phá Thiên chỉ trong một chiêu, Thẩm Thiên Minh biết mình đã coi thường chàng thanh niên này rồi.

Anh chẳng phải một thanh niên có tiềm năng nào cả, mà là một đại sư võ đạo hàng thật giá thật!

Điều này có nghĩa Thẩm Thiên Minh hoàn toàn không làm gì được anh, mà còn phải gắng sức nịnh bợ lấy lòng. Phải biết là cả ba tỉnh gộp lại, số dân hơn trăm triệu, có vô số gia tộc quyền thế nhưng người có tư cách được gọi là đại sư võ đạo cũng chỉ có một mình gia chủ nhà họ Trình- Trình Bác Hiên.

Bởi vậy mới thấy được một vị đại sư võ đạo chân chính là tài nguyên quý giá cỡ nào.

Huống chi Diệp Thành còn trẻ như thế mà đã là một vị đại sư võ đạo, thế thì không khó tưởng tượng được, mười năm tiếp theo, thậm chí là năm năm tới thôi, thanh niên này sẽ phát triển đáng sợ tới mức nào!

Tới lúc đó, Trình Bác Hiên cũng phải nịnh nọt người này, so với nhà họ Trình, nhà họ Thẩm kém hơn một bậc này có thể coi là gì chứ?

Nếu hôm nay, vì đứa cháu càn quấy của mình mà khiến Diệp Thành tức giận bỏ đi, thậm chí trở thành kẻ thù của nhà họ Thẩm, họ cũng không đứng vững ở Giang Thành nổi nữa!

Hít sâu một hơi, Thẩm Thiên Minh biết không thể để lộ việc này ra ngoài nên cao giọng nói: “Đã khiến các vị chế giễu rồi, Thẩm mỗ xin phép đi vào trong nhà chính để xử lý việc cá nhân một chút!”

Vừa dứt lời, ông ấy quát lớn, kêu cấp dưới nâng Thẩm Hàn Lâm lên, rồi dùng ánh mắt cầu xin nhìn Diệp Thành.

Diệp Thành nhíu mày nhưng nể tình Thẩm Thiên Minh luôn tôn trọng kính cẩn, anh quyết định vẫn giữ chút thể diện cho đối phương, nhấc chân đi theo vào trong nhà chính.

Nhưng trong mắt mọi người, tình hình này là Thẩm Thiên Minh không muốn để lại chứng cớ công khai nên mới làm thế, họ cho rằng ông lớn này tức giận, muốn diệt khẩu.

“Ha ha ha, thành công rồi!”

“Bây giờ tôi muốn xem thử tên họ Diệp này còn ngang ngược thế nào!”

“Ha ha, không phải thằng ranh đó đánh đấm giỏi lắm sao? Để tôi xem thử nó có thể làm được cái gì ở khu biệt thự của nhà họ Thẩm!”

Nhìn Diệp Thành biến mất ở nhà chính, đám người Lý Việt Trạch và Trần Phong không kiềm chế được sự vui sướиɠ mà cười như lên cơn, mấy người Lý Cẩm Vi và Khổng Uyên Linh cũng cực kỳ hưng phấn, chỉ có Đặng Nhã nhướn mày thở dài.

“Thanh niên trẻ tuổi nóng nảy bộp chộp thì tôi cũng không ghét, nhưng anh làm như thế có khác nào tự đâm đầu vào đường chết đâu chứ!”

“Chị Tiểu Huyên, làm sao bây giờ, mau cứu anh Diệp đi!”

Hạ Vũ Đình lo lắng tới mức khóc thành tiếng, không ngừng túm lấy góc áo của đàn chị mà lắc, nhưng đối phương cũng chỉ cười khổ lắc đầu.

“Vô dụng thôi! Ở Giang Thành mà chọc giận nhà họ Thẩm thì hoàn toàn không còn cơ hội sống sót!”, vừa nói Bạch Tiểu Huyên vừa thở dài.

Diệp Thành à Diệp Thành, anh quá tự cao nhưng lại không hề năng lực tương xứng, không biết là trong mắt những ông lớn, sự cao ngạo của anh chẳng khác nào một vở hài kịch nực cười.

“Tôi đã thấy rất nhiều người tài năng cao ngạo nhưng cuối cùng họ vẫn phải cúi đầu trước quyền quý, đây là quy tắc, cũng là sự thật!”

Nhìn Diệp Thành biến mất, trong lòng Bạch Tiểu Huyên tràn đầy cảm xúc phức tạp.

Tuy Diệp Thành là Tiên Đế, nhưng anh cũng không nghe được mấy lời độc thoại nội tâm tự cho là đúng này của Bạch Tiểu Huyên, anh đang nghênh ngang vào nhà chính, không hề khách khí ngồi phịch xuống sofa, nói với giọng điệu thoải mái:

“Hiện giờ không có người ngoài, có phải các người nên gϊếŧ tôi diệt khẩu rồi không?”

Mồ hôi trên trán Thẩm Thiên Minh lập tức chảy xuống, ông ấy cuống quýt cung kính nói: “Là do đứa cháu này bộp chộp dám mạo phạm cậu, giờ tôi sẽ nghiêm khắc kiểm soát…”

“Ông nội! Ông đang làm gì vậy?”, Thẩm Hàn Lâm lập tức sợ ngây người: “Là thằng đó tát cháu mà! Sao ông lại khúm núm với nó? Cháu muốn chém chết nó, rạch bụng moi ruột mới hết giận!”

“Ồ?”, Diệp Thành nhìn tth rồi nói: “Cháu ông nói vậy kìa, ông làm sao đây?”

Cơ thể Thẩm Thiên Minh run lên, ông ấy hít sâu một hơi, quay đầu “tặng” cho thằng cháu một cái tát, rồi quát lớn: “Thằng nghiệt súc, câm miệng cho tao!”

“Ông nội…”, từ nhỏ tới lớn, Thẩm Hàn Lâm chưa từng bị đánh, thậm chí chưa từng phải chịu một câu nói nặng nên bây giờ, anh ta đờ đẫn.

Thẩm Thiên Minh nhìn Diệp Thành đang ngồi trên sofa, nhìn gương mặt không hề có biểu cảm của Diệp Thành, trong lòng giật thót, ông ấy cắn chặt răng, cởi dây nịt rồi quất về phía Thẩm Hàn Lâm.

Từng âm thanh quất đánh giòn giã vang lên trong không khí, theo đó là tiếng thét thảm thiết.

Diệp Thành vẫn ngồi không nhúc nhích, đợi khi Thẩm Thiên Minh quất được vài chục roi, bản thân ông ấy cũng thở hổn hển thì anh mới thản nhiên lên tiếng: “Đủ rồi!”

Tth thở dồn vài hơi rồi hơi khom lưng: “Cậu Diệp, tôi….”

“Được rồi, nể tình màn khổ nhục kế này của ông diễn rất đạt, tôi tha cho cậu ta một lần nhưng…”

Diệp Thành chậm rãi đi tới trước mặt Thẩm Hàn Lâm, ánh mắt lạnh nhạt: “Cậu còn nhớ rõ những gì tôi đã nói chứ?”

“Nói cái gì?”

Thẩm Hàn Lâm hơi sửng sốt, đột nhiên nhớ ra gì đó thì sắc mặt hoàn toàn thay đổi: “Ông nội của tao đã dạy tao một bài học, mày còn muốn thế nào nữa?”

“Tôi đã nói nếu cậu quỳ xuống xin lỗi thì tôi sẽ tha cho cậu tội bất kính nhưng đáng tiếc, cậu không làm được!”

Nghe thấy vậy, Thẩm Hàn Lâm vô cùng sợ hãi, anh ta không khỏi quay về phía Thẩm Thiên Minh, van nài ông mình: “Ông nội…”

Da đầu Thẩm Thiên Minh tê dại, ông ấy cố kiềm sự sợ hãi để nói: “Cậu Diệp, cậu… cậu tha cho thằng cháu của tôi một lần đi….”

Ánh mắt Diệp Thành lạnh như băng: “Tôi luôn là kiểu người nói được thì làm được, sao, ông muốn tôi nuốt lời à?”

Quay lại nhìn ánh mắt trầm tĩnh kia, trong lòng Thẩm Thiên Minh không hề tức giận, ngược lại, ông ấy còn cảm thấy như bị một chậu nước lạnh giội vào, cực kỳ bi thương.

Ông ấy đúng là người đứng đầu Giang Thành nhưng Diệp Thành trước mắt ông ấy, xưa đâu bằng nay, anh là đại sư võ đạo hàng thật giá thật, nhà họ Thẩm của ông ấy hoàn toàn không dám đắc tội.

Nghĩ tới đây, Thẩm Thiên Minh càng thêm im lặng.

Thẩm Hàn Lâm thấy ông nội như thế thì cảm thấy toàn thân như rơi vào hầm băng, sau đó anh ta lại thấy Diệp Thành nhìn chăm chú vào mình, cuối cùng không nhịn được mà hét lớn: “Diệp Thành! Mày rót bùa mê thuốc lú gì cho ông nội tao rồi, mày…”

Sắc mặt Thẩm Thiên Minh hoàn toàn thay đổi, ông ấy lạnh giọng quát: “Im lặng!”

Nhưng Thẩm Thiên Minh vừa dứt lời, Diệp Thành đã nhẹ nhàng búng ngón tay, miệng Thẩm Hàn Lâm như bị một luồng sức mạnh vô hình đánh trúng, lập tức rơi vào cảnh máu thịt nhầy nhụa.

“Á!”

Thẩm Hàn Lâm hét thất thanh, giơ tay che miệng, cả người lăn lộn trên đất, mồ hôi lạnh ứa ra, không dám nói thêm câu nào.

“Hàn Lâm!”

Thẩm Thiên Minh cực kỳ đau lòng, muốn đi qua nhưng vẫn không nhịn được mà quay đầu nhìn Diệp Thành.

Ánh mắt Diệp Thành vẫn lãnh đạm như vậy: “Nể tình cảm trước đây, tôi chỉ đánh nát cái miệng của cậu ta, ông có phục không?”

Dù lúc này Thẩm Thiên Minh xót cháu cỡ nào thì cũng chỉ có thể cúi đầu nói:

“Tôi… phục!”

Liếc mắt nhìn gương mặt đầy máu của Thẩm Hàn Lâm, Diệp Thành cười mỉa: “Nếu cậu ta dám phạm lỗi lần nữa…”

“Chắc chắn sẽ không!”

Thẩm Thiên Minh vội tiếp lời, vẫy tay để cấp dưới đưa Thẩm Hàn Lâm đi chữa trị, tự tay mình đánh cháu cưng, sao ông ấy không đau lòng cơ chứ, nhưng không còn cách nào khác!

Đại sư võ đạo muốn gϊếŧ người thì đâu cần quan tâm thân phận, địa vị, số dư tài khoản bao nhiêu, trong một phút đồng hồ là họ đã có hơn mười cách làm bạn chết không rõ ràng rồi.

Thẩm Thiên Minh không dám đắc tội Diệp Thành, ông ấy chỉ có thể dạy thằng cháu không nên thân của mình một bài học trước, vì trong lòng ông ấy biết, nếu để Diệp Thành ra tay… Thẩm Hàn Lâm nhất định sẽ chết.

Nhưng đó chỉ là một con kiến hôi, Diệp Thành không để trong lòng, anh nhanh chóng dời sự chú ý sang một việc khiến mình cảm thấy hứng thú.

“Nghe nói trong mấy món được đấu giá hôm nay có một món pháp khí vô cùng quý giá à?”

“Đúng vậy, đúng vậy!”, Thẩm Thiên Minh luôn miệng hùa theo: “Sắp tới giờ bắt đầu hội đấu giá, không bằng tôi dẫn cậu đi xem thử, được không? Nếu cậu thích món nào, cứ lấy là được!”

Diệp Thành vừa muốn nói gì thì ông lão sau lưng Thẩm Thiên Minh đột nhiên tiến lên, kiêu căng nói: “Ông Thẩm, thời gian của già đây rất quý, chuyện vừa rồi là chuyện nhà của ông nên tôi không lên tiếng nhưng lúc này, nếu ông còn lãng phí thời gian với loại người rảnh rỗi không phận sự này thì hãy thứ lỗi cho Tào mỗ không thể tiếp đãi!”

Nhìn dáng vẻ tự phụ của ông lão, lại nghe thấy sự khinh thường trong giọng nói, rõ ràng ông lão này chẳng xem gia chủ nhà họ Thẩm ra gì.

Diệp Thành chỉ hờ hững liếc ông lão họ Tào kia một cái, ông ta làm như thể không phát hiện, hiển nhiên là khinh thường, không muốn chào hỏi anh.

Thẩm Thiên Minh lộ ra vẻ mặt khó xử, ông thầy họ Tào này là cao nhân do ông ấy tốn số tiền lớn để mời tới.

Nghe nói người này rất xuất sắc trong giới giám định cổ vật, thậm chí còn biết một chút pháp thuật, là kỳ nhân dị sĩ hiếm thấy, nếu làm lơ ông ta thì không ổn nhưng bên Diệp Thành cũng không thể thất lễ.

Diệp Thành để ý tới pháp bảo nên cũng không muốn lãng phí thời gian, phất tay nói: “Bảo cô Thẩm theo tôi là được!”

“Cảm ơn cậu Diệp!”, Thẩm Thiên Minh mừng rỡ, xem ra cậu Diệp cũng có chút cảm giác với cháu gái mình, nếu hai người có thể từ từ bồi dưỡng tình cảm, nói không chừng sẽ có cơ hội kéo cậu Diệp vào nhà họ Thẩm.

Vì vậy, sau khi gọi Thẩm Minh Nhan tới, ông ấy còn cố tình nói vài câu ám chỉ, khiến mặt Thẩm Minh Nhan đỏ bừng trong suốt quá trình tiếp đón Diệp Thành, mấy nhân viên trong nhà chính nhìn thấy thì ngớ người - thường ngày, cô cả luôn lạnh lùng, chưa từng có dáng vẻ của một cô gái nhỏ thế này nhỉ?

Đi qua một hành lang, họ nhìn thấy một phòng đấu giá, ngay tức khắc, ánh hào quang từ phục trang và trang sức lọt vào tầm mắt.

- ------------------