Chương 9: Bỏ nhà đi trốn

Anh dường như không nghe thấy, Tống Oanh hét to liên tiếp hai lần, Lâm Tống Tiện mới dừng lại bất ngờ nhìn cô.

"Hử? Sao cậu lại ở đây?" Anh nhìn về phía sau Tống Oanh, nhìn vào tiểu khu sau cô mới kịp phản ứng, nhớ lại ở chỗ này đã chạm mặt cô hai lần, liền nhíu mày khó tin.

"Cậu sống ở đây?"

Tống Oanh gật đầu chỉ vào bộ dạng anh lúc này "Cậu làm gì vậy, định đi đâu?"

.........

Tám giờ tối, thành phố được điểm xuyết bởi đèn đường neon trải dàu như một dải ngân hà, bầu trời lộng gió. Dòng xe cộ tấp nập, ồn ào chạy qua.

Tống Oanh đi theo Lâm Tống Tiện, cô không hiểu sao lại đi theo anh ra ngoài, lại cùng anh đi lang thang một cách khó hiểu.

Cây đa bên đường to lớn đổ bóng xuống, đèn đường không rọi vào được, ánh sáng mờ ảo, lờ mờ thấy khuôn mặt của anh.

"Bỏ nhà đi trốn." Anh thản nhiên nói, Tống Oanh dừng lại, nhìn chiếc ba lô căng phồng phía sau, vẻ mặt có chút khó diễn đạt.

"Cậu..." Cô ngập ngừng hỏi "Cậu định rời nhà trốn đi đâu?"

"Vẫn chưa nghĩ ra." Lâm Tống Tiện nói rất thản nhiên "Đi đâu cũng được, ở ven sông, dưới chân cầu cũng không tệ."

"..."

Tống Oanh chìm vào im lặng. Hai người đứng đối diện nhau. Sau khi đứng vài giây, Lâm Tống Tiện đưa tay lên liếc nhìn đồng hồ.

"Được rồi, tôi đi đây. Tạm biệt."

Anh xách túi tiếp tục lên đường, Tống Oanh nhìn bóng dáng anh lúc này, không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào lại gọi anh.

"Tôi, tôi sẽ đi với cậu!"

"Hả?" Anh dừng lại, cúi đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên một chút khó hiểu.

"Tôi cũng chỉ muốn đi dạo thôi." Tống Oanh bình tĩnh lại lấy hết can đảm nói.

Lâm Tống Tiện có chút khó đoán, nhìn chằm chằm cô hồi lâu, anh nhẹ nhàng phun ra hai chữ "Tuỳ cậu."

Buổi tối không có nhiều người đi bộ, trên cầu vượt, có hàng bán ốp điện thoại, có hàng bán trang sức ven đường. Dường như ít người quan tâm đến những quán ven đường này, trong góc cũng có một gian hàng coi bói ít được chú ý.

Tống Oanh cùng Lâm Tống Tiện bước đi vô định trong một thời gian dài, khung cảnh xung quanh trở nên xa lạ, có lẽ họ đang đi rất xa nhà, cũng may là Tống Oanh có gọi điện báo với Tống Chi Lâm, ông cũng không nghi ngờ gì.

Lần đầu tiên nói dối bố mẹ, Tống Oanh có chút áy náy cùng khó chịu, nhưng cô nhanh chóng thuyết phục bản thân rằng mình cần phải giải quyết một việc quan trọng hơn.

Nhìn người trước mặt, Lâm Tống Tiện có chút tò mò với những cảnh vật, mắt tìm kiếm xung quanh, rất nhanh liền dừng lại một chỗ.

Tống Oanh theo dõi nhất cử nhất động của anh rồi vội vàng đi theo.

"Ông chủ, ông tính thử xem thế nào?" Lâm Tống Tiện ngồi xổm trước quầy xem bói không biết từ lúc nào, khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ nhếch lên, tràn đầy vẻ tò mò.

Thầy bói ăn mặc rất bình thường, mặc một bộ đồ màu đen, chỉ có vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.

Thầy bói thấy thế, đưa một tờ giấy và cây bút, bình tĩnh mở miệng.

"Viết ra từ mà câu muốn ghi nhất trong đầu vào lúc này."

Lâm Tống Tiện cầm lấy giấy bút, suy nghĩ một chút, viết lên đó một chữ, sau đó đưa cho thầy bói.

Mắt hai người lần lượt rơi vào tờ giấy.

Cô thấy một từ nằm trên tờ giấy đó.

"Đi"

"..."

Mọi người im lặng.

Khung cảnh rơi vào im ắng khó tả, vẫn là thấy bói ổn định bầu không khí.

Thầy bói cầm mảnh giấy nhìn nó một lúc, sau đó đặt ánh mắt của mình vào Lâm Tống Tiện.

"Nếu không sai, cậu đang chạy trốn khỏi nhà."

"Mối quan hệ của cậu với gia đình có mâu thuẫn."

"Tính tình không được kiềm chế lắm, sắc mặt quá mạnh mẽ, gần đây cậu gặp rắc rối rất nhiều." Nhìn vào tờ giấy của Lâm Tống Tiện trả lời tự tin.

"Cậu muốn hỏi gì?"

Anh nghiêng đầu, hơi suy nghĩ rồi nghiêm túc trả lời.

"Tôi muốn biết tại sao cuộc sống của tôi không tốt."

"..."

Thầy bói lại dừng lại, cẩn thận nhìn từ trên xuống dưới, trầm giọng nói "Số mệnh là ở trong lòng cậu. Trên thế giới này có hàng tỉ người, ai cũng có cuộc sống của riêng mình, tốt hay xấu không phải do bản thân mình định nghĩa. Cậu phải học cách khám phá vẻ đẹp trong cuộc sống thay vì cứ vây lại trong u tối. Chẳng qua..."

Thầy bói lại quay đầu, lật nhanh ngón tay nhìn quyển sách cũ nát trước mặt "Cậu nói tên, ngày tháng năm sinh, tôi giúp cậu đếm một quẻ."

"Được."

"Ngày sinh Thiên can, gọi là thái yên, nhật chủ, mệnh trung chi chủ. Cậu là nhâm mệnh. Lòng dạ rộng lớn, có tài vận, hay khống chế người khác, là người dễ xúc động, dễ giận." Thầy bói liếʍ đầu ngón tay tiếp tục lật.

"Hơn nữa, quẻ này cho thấy hai năm tới cậu nhất định sẽ gặp tai ương, có thể có quý nhân phù trợ, cũng là hung họa xuất hiện..." Thầy bói dừng lại, như thừa nước đυ.c thả câu, Lâm Tống Tiện không phản ứng. Tống Oanh không thể chờ đợi lại hỏi.

"Thưa thấy, làm sao có thể giải quyết?" Cô trong lòng lo lắng, nghĩ rằng thấy bói này nói chính xác, cô tin tưởng mà không nghi ngờ.

Lâm Tống Tiện không phải đang gặp họa lớn sao, phải làm sao để giúp anh trong thâm tâm không còn nghĩ đến cái chết nữa, đây là điều Tống Oanh muốn biết nhất.

"Cái này, thay đổi vận mệnh chính là làm trái ý trời. Mọi người bình thường sẽ không dễ dàng thay đổi số mệnh của người khác được, nhưng nếu hôm nay tôi và cậu ta có duyên, tôi sẽ giúp cậu ta hoá giải một phen."

"Bao nhiêu tiền...?" Tống Oanh dừng lại, sau đó thận trọng hỏi.

"Chỉ nhận 288 tệ đi, chuyện này xử lý rất phiền phức, tôi phải tốn rất nhiều sức lực." Thầy bói miễn cưỡng đưa mã QR trên tay ra rất tự nhiên.

"Quét mã hoặc tiền mặt, hỗ trợ WeChat Alipay."

"........."

Tống Oanh quay lại nhìn Lâm Tống Tiện.

Cô là một người như vậy, có tư tưởng mê tín thà rằng có còn hơn không, sẵn sàng bỏ tiền ra để giải trừ tai họa, cũng không muốn mạo hiểm.

Anh cuối cùng cũng di chuyển dưới cái nhìn chăm chú của hai đôi mắt.

Cô thấy Lâm Tống Tiện giơ điện thoại lên, sau đó quét mã, với một tiếng bíp nhẹ nhàng, ngón tay anh ấy gõ vào bàn phím, trong vòng hai giây.

Thấy bói nhìn chằm chằm thông tin nhận được, có chút khó nói.

"Chàng trai, tôi nói tới 288 không phải 28."

"Mạng của tôi không đáng một đồng, tiền này coi như là cùng nhau tán gẫu hàn huyên đi."

"Cậu..." Thầy bói tức giận, chỉ vào anh tay run run "Cậu thì biết gì!"

"Vì cậu muốn hỏi, tôi đang cố gắng giúp cậu."

"Đầu tiên, tôi đang xách balo vào buổi tối, lang thang bên ngoài, chữ viết rất thô lỗ. Ông có thể dễ dàng nói rằng tôi có thể đang trốn khỏi nhà. Điều này có thể cho thấy rằng tôi không hòa hợp với gia đình, tính tình không tốt, dễ dàng rắc rối."

"Thực tế tôi không cãi nhau với gia đình, chỉ muốn đi thư giãn. Tôi không đặc biệt đau khổ thời gian gần đây, vì đau khổ luôn gắn liền với tôi."

"Đối với phần còn lại, nó chỉ là đọc lại dựa trên cuốn sách, nửa thật nửa không, làm cho bí ẩn."

Lâm Tống Tiện vạch trần sự thật, cuối cùng không giấu được sự điên cuồng trẻ tuổi, kiên quyết nói.

"Số mệnh do tôi quyết định không phải do trời, ông không đổi được, không ai đổi được."

Hai người đi thật xa, Tống Oanh dường như có thể nghe thấy tiếng mắng chửi của thầy bói, hoàn toàn không có phong thái như trước.

Cô nhìn bóng người trước mặt, không khỏi hỏi "Cậu căn bản đã không tin, sao còn muốn xem?"

"Có lẽ là tôi cũng rất cần người đến giải nó?" Lâm Tống Tiện cũng mê mang tự hỏi chính mình.

"Tại sao tôi lại có cuộc sống tồi tệ như vậy? Kiếp trước tôi đã làm rất nhiều chuyện xấu sao? Đó là lý do tại sao tôi phải chịu sự tra tấn như vậy."

Anh hoang mang, nghiêng đầu rơi vào trầm tư. Tống Oanh cảm thấy mình có chút biết được bí mật của anh, vắt óc suy nghĩ sợ nói nhầm, cuối cùng cũng nghĩ ra một lý do an ủi.

"Quái vật trong mắt mỗi đứa trẻ rất khủng khϊếp, nó cao lớn và hung dữ. Sau khi chúng ta lớn lên mới nhận ra rằng mình có thể hạ gục nó chỉ bằng một cú đấm."

Cô nói, nắm chặt tay, nghiêm túc động viên anh "Lâm Tống Tiện, cậu phải cố lên!"

"....."

Gió đêm từ trên cầu thổi qua, Lâm Tống Tiện lẳng lặng nhìn cô một hồi, đột nhiên hỏi "Tống Oanh, đi uống rượu không?"

........

Trên đường đi, Tống Oanh lo lắng bất an, vì sợ rằng Lâm Tống Tiện sẽ đưa cô đến một nơi hỗn tạp hay truy lạc nào đó.

Cô đã sẵn sàng đối mặt với sóng gió, ai biết được, chàng trai này lại đưa cô đến trước cửa hàng tiện lợi 24h mua cả chục lon bia.

Hai người ngồi trên vỉa hè ven đường vào ban đêm, không chút hình tượng nào, Lâm Tống Tiện mở lon bia đưa cho cô, Tống Oanh thận trọng nhận lấy, ngập ngừng nhấm nháp, bị sặc đến chảy nước mắt.

"Nếu không được thì đừng uống." Lâm Tống Tiện nhìn đột nhiên nhớ ra điều gì đó "Cậu cũng nên về đi."

"Tôi đã gọi cho bố rồi." Tống Oanh nói với lương tâm cắn rứt, không nói dối nói ra sự tình cho anh biết.

"Ờ." Anh nhẹ nhàng trả lời, ngẩng mặt nhìn mặt trăng treo trên đầu. Bầu trời đêm trong thành phố bị ô nhiễm nghiêm trọng, mây dày che khuất phần lớn ánh sáng và những đám mây đen trong đó.

Lâm Tống Tiện một tay cầm lon bia đưa lên môi uống cạn, hầu kết trượt lên trượt xuống, khuôn mặt anh tuấn có chút sắc sảo góc cạnh. Động tác của chàng trai này rất tuỳ ý giản dị, không có dấu hiệu của sự say xỉn.

Tống Oanh nhận thấy Lâm Tống Tiện là một người vô cùng khác biệt, anh sống quá chân thực và cởi mở, trong mắt không có quy tắc, chỉ muốn hoặc không muốn.

Nhìn thẳng vào mong muốn của mình một cách tỉnh táo rõ ràng.

Anh có thể theo đuổi mọi thứ anh muốn làm, ngay cả cái chết.

"Lâm Tống Tiện bia này đắng quá." Sau khi Tống Oanh uống hết nửa lon, trong tay Lâm Tống Tiện đã có mấy lon rỗng, anh liếc nhìn cô đang nhăn nhăn mặt, có chút buồn cười.

"Tôi uống không thấy vị đắng nào."

"Tôi chỉ hơi hiếu kỳ." Tống Oanh có vẻ hơi ngớ ra, chậm rãi nói "Đắng như thế, làm sao cậu lại uống nhiều như vậy."

"Không biết." Lâm Tống Tiện suy nghĩ một chút, dùng ngón tay gõ nhẹ vào miệng lon "Chắc là lúc miệng tôi đắng, sẽ không cảm nhận thấy trong lòng tôi đắng nữa."

"Vị ngọt trong miệng thì sao?"

"Hả?" Lâm Tống Tiện không kịp phản ứng. Tống Oanh đã trực tiếp đưa một viên kẹo vào miệng anh, hai mắt cô híp lại "Có phải trong lòng sẽ ngọt."

Viên kẹo này là Tống Oanh dùng hai ngón tay trực tiếp đẩy môi anh cho vào. Cô cho viên kẹo vào miệng, trong lúc đó đầu ngón tay vô tình chạm vào răng anh.

Lâm Tống Tiện đứng đó, quên cả cử động, chỉ có vị ngọt lan toả trong miệng anh.

Anh mờ mịt nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang cười của Tống Oanh, bất tri bất giác nhận ra một sự thật.

Người này mới chỉ uống nửa lon bia.

Vậy mà có vẻ đã say rồi.

_Hết chương 9_

Editor: Vitamino