Chương 1

Kim Ninh Cung.

"Nương nương, nô tì đã chuẩn bị xong, mời người dùng." Tố Nhi đem một bát canh hồng sen lên cung kính nói với Dạ Vi Tước.

"Được." Dạ Vi Tước thản nhiên nói, nàng vẫn giữ nguyên tư thế đọc sách, nét mặt bất động thanh sắt.

Một lúc sau Dạ Vi Tước mới đóng sách ngẩn đầu đem hồng sen chậm rãi cho vào miệng, nhìn người vẫn đang đứng một bên hỏi: "Cung Sa, Lạc Mạn đã về chưa?"

"Dạ thưa nương nương các nàng đi đã lâu chắc cũng sắp trở lại." Tố Nhi đáp.

Đúng lúc đó xuất hiện hai cung nữ mà Dạ Vi Tước vừa hỏi từ bên ngoài đi vào thư phòng.

"Hồi nương nương hiện tại Hoàng Thượng đang ở điện không bận chính sự." Lạc Mạn thấp người kính cẩn nói.

"Nô tỳ vừa hỏi được lễ cúng tế ở Ngữ Nam năm nay vẫn

diễn ra như thường năm."

Cung Sa hướng Dạ Vi Tước nói , Ngữ Nam cách kinh thành rất xa thường năm diễn ra lễ cúng tế rất lớn ở chùa Vạn Thiên, chùa Vạn Thiên là nơi rất linh thiên nên người đỗ về nơi này rất nhiều, mà nương nương mỗi năm đều đến đó.

"Ừ" Dạ Vi Tước ừ một tiếng xem như đã hiểu được mọi chuyện . Nàng là muốn tới chỗ Hoàng Thượng để xin phép xuất cung , nàng không thể tự tiện rời cung bởi vì hắn ta là người có địa vị cao nhất, hắn không cho phép ai tự quyết định mà không có sự cho phép của hắn, lòng tự tôn của đế vương rất cao.

Nương nương là vậy , luôn lãnh đạm, trên người luôn toát ra khí chất tôn quý, băng lãnh làm cho người ta cảm giác khó gần. Các nàng theo nương nương từ nhỏ nên rất hiểu nàng. Cung Sa Lạc Mạn từ nhỏ ở phủ đã được học võ công chỉ riêng Tố Nhi thể chất yếu kém không thể học. Các nàng là người mà phụ thân của nương nương giao cho trọng trách bảo vệ nàng . Vì thế các nàng là tâm phúc của Dạ Vi Tước và được người tin tưởng.

"Cung Sa giúp bản cung thay y phục."

Dạ Vi Tước đổi một bộ y phục lam nhạt bằng bộ cung bào đỏ sẫm để đến Ngọc Uy Cung, càng làm tăng khí chất của nàng thanh nhã mà tôn quý.

__________________________

Ngọc Uy Cung.

"Bẩm báo Hoàng Thượng , Hoàng Hậu yết kiến."

Dương Trùng Ngạn báo với Liêu Trì Phong. Dương Trùng Ngạn là thái giám thân cận của Hoàng Thượng cũng là tổng quản trong số hoạn quan ở cung .

"Mau cho nàng vào đây ."

Hôm nay không bận chính vụ, cũng đã lâu không gặp nàng, hôm nay nàng tìm đến tự nhiên hắn cảm thấy rất cao hứng l.

"Thần thϊếp tham kiến Hoàng Thượng." Dạ Vi Tước hành lễ với Liêu Trì Phong.

Liêu Trì Phong đang ngồi trên ghế thấy nàng đi vào hành lễ, vội vàng đứng dậy nâng tay nàng "Không cần, miễn lễ miễn lễ đi."

"Đa tạ Hoàng Thượng." Dạ Vi Tước nói.

"Sao hôm nay nàng có nhã hứng đến đây tìm ta." Liêu Trì Phong ôn nhu nói.

"Thần thϊếp đến là để xin Hoàng Thượng xuất cung đến chùa Vạn Niên ở Ngữ Nam để cầu an thỉnh phúc." Dạ Vi Tước ngữ khí lãnh đạm xa cách không đổi sắc nói.

Nàng thật không muốn đến nơi này chút nào, càng không muốn thấy người trước mắt. Không biết bao lâu rồi nàng không đến nơi này. Mà hắn ta cũng không đến tẩm cung của nàng, hàng đêm đều đến tẩm cung của Hướng Xuân Vân .

"Thì ra là vậy." Liêu Trì Phong lộ vẻ bất mãn nói, ôn nhu của ta đỗi lại lạnh nhạt của nàng, phút chốc nhã hứng đều tiêu biến mất, nữ nhân này khuynh quốc khuynh thành là đại mỹ nhân của Đại Liêu chỉ sợ có một mà không có hai, nhưng luôn lãnh đạm làm cho hắn muốn gần cũng thật khó. Bất kể nam nhân nào cũng muốn nữ nhân của mình ôn nhu khuất phục trước hắn, nhưng nữ nhân này không thể khuất phục lúc nào cũng băng lãnh, lúc trên giường cũng vậy làm cho hắn chán ghét vô cùng. Hướng Xuân Vân tuy là đại mỹ nhân nhưng cũng thua Dạ Vi Tước nhưng lúc trên giường Dạ Vi Tước không bằng một phần của nữ nhân này .

"Được, trẫm ân chuẩn." trong ngữ khí lộ ra phần chán ghét

"Đa tạ Hoàng Thượng thần thϊếp xin cáo lui." nàng không muốn lưu lại đây thêm nữa , nên mau chóng rời đi .

________________

"Nương nương là Hoàng Hậu ở phía trước." cung nữ phía sau Hướng Xuân Vân nói.

"Cũng nên đến tham kiến Hoàng Hậu nương nương của chúng ta một tiếng." ngữ khí của Hướng Xuân Vân đầy giễu cợt.

"Tham kiến Hoàng Hậu nương nương." Hướng Xuân Vân tiến đến trước hành lễ với Dạ Vi Tước

"Miễn đi." Dạ Vi Tước lạnh lùng nói.

"Hoàng Hậu hôm nay cũng có nhã hứng đi dạo sau." Hướng Xuân Vân cười nói.

"Bản cung rãnh rỗi nên muốn đi dạo không ngờ Quý Phi cũng có lúc rãnh mà đi dạo."

Dạ Vi Tước làm sao không biết ý châm chọc trong lời nói của Hướng Xuân Vân. Ăn miếng trả miếng, hôm nay nàng muốn cho nữ nhân này một ít lễ giáo, trước nay nàng luôn im lặng, không nói nhưng không có nghĩa là không biết những việc nữ nhân này làm càng sau lưng mình.

Hướng Xuân Vân mê hoặc Hoàng Thượng, ngày đêm cùng Hoàng Thượng sênh ca làm sao mà có thời gian để đi dạo, nương nương nói như vậy ai cũng có thể hiểu huống hồ là người thông minh như Hướng Xuân Vân. Tố Nhi ở một bên thầm thán phục nương nương, người không nói thì thôi, nhưng một khi đã nói làm người khác phải cả kinh.

Sắc mặt nàng khẽ biến: "Nương nương nói vậy là có ý gì."

"Bản cung có ý gì người thông minh như Quý Phi phải hiểu rõ mới đúng chứ." Dạ Vi Tước nhướn mày khiêu khích nói .

"Hoàng hậu ngươi..." Hướng Xuân Vân tức giận đề cao âm lượng quát.

"Hỗn xược! Dám thất kính với Hoàng hậu nương nương." Lạc Mạn lập tức nói.

Hoàng cung này chỉ sợ có Hướng Xuân Vân là người dám nói chuyện như vậy, được Hoàng Thượng sủng ái nên không xem ai ra gì, rõ là làm càng, ở trước Hoàng Thượng thì giả nhân nghĩa, phía sau thì vận trù duy ác ( bày mưu tính kế ) .

"Lạc Mạn chúng ta là người có học không thể thất lễ." Dạ Vi Tước hướng Lạc Mạn cười nhạt nói.

"Ý nươg nương ta là người thất học sao."

"Đó là do Quý Phi tự suy diễn thôi, bản cung không nói thế." Dạ Vi Tước tựa tiếu phi tiếu nói, nói xong nàng rời đi nhìn mặt đại biến của Hướng Xuân Vân từ khuôn mặt yêu mị vì tức giận mà đỏ bừng, không thể không nhếch môi cười lạnh .

Cung Sa, Lạc Mạn, Tố Nhi nhìn Hướng Xuân Vân cuồn cuộn lửa giận chỉ biết che môi cười.

"Ta nhất định sẽ nhớ rõ hôm nay nhất định ta sẽ thế vị trí của ngươi, sau khi ta làm Hoàng Hậu người đầu tiên diệt trừ sẽ là ngươi."

Dạ Vi Tước đi rồi Hướng Xuân Vân thịnh nộ giậm châm nói thầm, Dạ Vi Tước trong mắt nàng mà nói là cái gai muốn loại bỏ, nữ nhân này dù mình làm thế nào cũng khó có thể làm cho nàng ta tức giận, mà ngược lại còn tự hại mình, nàng là Hoàng Hậu không thể làm gì nàng, chỉ biết nén giận xuống.

*

"Thật khâm phục nương nương, nàng ta muốn đả kích nương nương nhưng không ngờ bị người cho một cước." sau khi về điện Tố Nhi vẻ mặt vui sướиɠ nói.

"Thật đáng." Cung Sa tiếp lời, Lạc Mạn cũng gật gật xem như tán thành.

Dạ Vi Tước chỉ biết lắc đầu, các nàng thật đúng là, dám bàn luận mọi chuyện, ngay cả người ít nói như Cung Sa cũng hùa theo các nàng.

"Các em không nên luận chuyện lung tung, không tốt." Dạ Vi Tước nghiêm mặt nói.

"Dạ vâng."

Cả ba cùng đồng thanh nói, lần nào nương nương cũng phải nhắc nhở, biết là sai nhưng vẫn quen miệng không sửa được.

( tám (>_<) có khác )

"Lạc Mạn mau đến Đông cung đưa Thái Tử sang đây." sắp tới nàng phải đi Ngữ Nam nên cũng muốn gặp Thái tử, hắn từ nhỏ tuy thông minh hơn người nhưng thể chất yếu kém thường xuyên bệnh làm nàng không thể yên tâm được.