Chương 288: Khơi dậy sự kí©h thí©ɧ

Ba năm sau... Thành phố Thuận Canh.

Đêm khuya, trong phòng ngủ to lớn chỉ có một ngọn đèn chiếu sáng.

Phó Quân Tiêu nằm trên giường, ánh mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ đứng bên giường đang cởϊ qυầи áo, cơ thể người phụ nữ tuy rằng rất mảnh mai, nhưng lại rất có sức hấp dẫn, anh không nhìn thấy rõ gương mặt của người phụ nữ nhưng dường như nghe được tiếng cười nhạt.

Cô đang cười với anh sao?

Sau đó người phụ nữ trần như nhộng đi đến bên anh, anh vươn tay ôm người phụ nữ lên giường, đè dưới thân...

“Kỳ Anh, chúng ta làm lần nữa, hử?” “Kỳ Anh?”

Phó Quân Tiêu giật mình tỉnh lại, ánh nắng chói chang tràn vào phòng từ cửa sổ khiến anh phải nheo mắt. Trời sáng rồi?

Anh lại nhìn phía hai bên, đây là phòng của anh, mà trên giường... chỉ có một mình anh.

Phó Quân Tiêu nằm trên giường suy nghĩ một lúc, cho dù không muốn thừa nhận nhưng đó là sự thật không thể chối cãi.

Đêm qua, anh mơ một giấc mộng ái muội, cuối cùng nghe được bản thân gọi tên người phụ nữ trong lòng, cũng từ trong mộng tỉnh lại rồi.

“Đáng chết!” Phó Quân Tiêu cúi đầu mắng bản thân một tiếng, thân hình cao lớn ngồi dậy, anh xoa xoa đầu, để cho bản thân mình tỉnh táo một chút.

Anh không hiểu tại sao bản thân lại mơ giấc mộng ái muội như này, rõ ràng anh đã rất cố gắng để quên đi tình yêu dành cho Kỳ Anh.

Trong ba năm này, anh vẫn luôn bận chuyện gia nghiệp, đưa tập đoàn Phó Thị đến đỉnh cao nhất, bao trùm các lĩnh vực lớn thậm chí còn nhúng tay vào giới giải trí.

Người quyết đoán như anh, từ lúc ông nội Phó Hoằng Khôn cho anh tiếp quản tập đoàn Phó Thị, doanh thu đã tăng gấp mấy lần, tài sản cá nhân của anh cũng xếp vào top ba người giàu có.

Internet đã bùng nổ một khoản thời gian vì anh.

Một người đàn ông hoàng kim có tài chính và thực lực như anh, ngoại hình vừa đẹp lại có năng lực, đương nhiên sẽ thu hút sự chú ý của người khác giới, người muốn có quan hệ với anh không nhiều, người phụ nữ muốn được anh sủng ái lại nhiều vô số.

Nhưng cho đến tận hôm nay, bên cạnh anh vẫn không có một đối tượng nào cả, điều này càng khiến cho nhiều người phụ nữ muốn nắm trọn trái tim anh.

Có lẽ là bởi vì anh là một người đàn ông trưởng thành, trước giờ chưa từng có bạn gái, cũng đã cấm dục lâu rồi nên mới mơ giấc mộng đó chăng.

Nhưng mà, đối tượng trong giấc mơ đó tại sao lại là Kỳ Anh? Kỳ Anh... Không biết trong ba năm này, cô ở Úc có sống tốt hay không?

Từ ngày hôm đó, anh lén lút ra sân bay đưa cô rời đi, liền không nghe bất cứ tin tức gì về cô nữa rồi.

Anh vẫn luôn kiềm chế không đi nghe ngóng những chuyện liên quan đến Đồng Kỳ Anh, ngoài ra anh còn ba năm không liên lạc với em trai Phó Quân Bác.

Phó Quân Tiêu xuống giường, đi ra khỏi phòng, đi vào trong nhà tắm tắm rửa.

| Hơn tám giờ sáng, Phó Quân Tiêu mặc quần áo xong, đi từ trên lầu xuống, lúc đi đến phòng ăn, Nhiên Hoàng Minh đã ngồi ăn sáng ở bàn bên cạnh nói với anh: “Chào buổi sáng”

Phó Quân Tiêu đi đến trước bàn ăn ngồi xuống, chuẩn bị ăn sáng.

Trên bàn ngoại trừ bánh mì nướng và đĩa trái cây còn có trứng luộc và thịt hun khói.

Phó Quân Tiêu mới ngồi xuống, chưa ăn được mấy miếng liền nghe được Nhiên Hoàng Minh hỏi: “Quân Tiêu, Kỳ Anh gần đây sống có tốt không?”

Nói xong cũng không biết có phải chột dạ hay không, Phó Quân Tiêu lạnh lùng bị nghẹn bánh mì nướng trong miệng, ho sặc sụa.

“Cậu không sao chứ? Ăn chậm chút, đâu có ai giành với cậu!” Nhiên Hoàng Minh quan tâm nói.

Phó Quân Tiêu mới sự lo lắng trong lòng, ánh mắt nhìn Nhiên Hoàng Minh, lòng nghĩ tuy rằng Nhiên Hoàng Minh là bác sĩ nhưng không phải bác sĩ tâm lý, càng sẽ không biết thuật đọc tâm, nhất định không biết chuyện giấc mơ ái muội tối qua.

Nhưng mà, đây mới là sáng sớm, anh ta tại sao lại hỏi đến Kỳ Anh? “Cậu đột nhiên nhắc đến cô ấy làm gì?”

“Trong ba năm này, cậu một chữ cũng không nhắc Đồng Kỳ Anh. Thân là một người đàn ông, cậu cũng đã hai mươi bảy tuổi rồi, còn chưa kết giao bạn gái, cũng không tìm người thỏa mãn nhu cầu sinh lý. Tớ sợ cậu ba năm nay nhẫn nhịn mãi sẽ ra bệnh mất thôi, vì vậy tớ mới nhắc đến Kỳ Anh, để cho cả người cậu sống có linh hồn một chút!” Nụ cười cười cợt của Nhiên Hoàng Minh mang theo sự lim dim vừa mới ngủ dậy.

Phó Quân Tiêu híp mắt lại, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Cậu rảnh lắm à?"

“Quân Tiêu, ba năm trước cậu không giữ được Kỳ Anh, bây giờ nên học cách buông bỏ, đi tìm một đoạn tình cảm mà cậu xứng đáng có được. Trên thế gian này, không chỉ có một người phụ nữ là Đồng Kỳ Anh, còn có rất nhiều người phụ nữ khác, ưu tú hơn Đồng Kỳ Anh, càng xứng đáng để cậu yêu. Vì vậy.”

Nhiên Hoàng Minh còn đang thao thao bất tuyệt còn chưa nói hết, Phó Quân Tiêu còn chưa ăn được mấy miếng, đã bật dậy từ ghế ngồi.

“Đủ rồi, sau này đừng có ở trước mặt tớ nhắc đến Kỳ Anh, đây là chuyện riêng của tớ, tớ sẽ tự giải quyết”.

Phó Quân Tiêu lạnh lùng nói xong, liền đi về phía cửa, trước khi ra khỏi cửa, anh nhìn về phía Nhiên Hoàng Minh đang ngồi trước bàn ăn.

Chỉ nhìn thấy Nhiên Hoàng Minh nhún vai, nhấc tay lên làm động tác OK.

- -------------------