Chương 1: Người nghèo Phó Úc

Phó Úc ngày hôm đó sau khi nhận được giấy báo trúng tuyển ở đại học thủ đô, chú cùng thím của cậu vui mừng đến hỏng rồi, liền lôi kéo cậu cùng em họ Phó Xuyên đi ăn cơm ở quán ăn lớn nhất ở địa phương của họ.

Đối diện với vách tường được dán giấy dán màu lam nhạt, cùng với bàn ghế sạch sẽ, ánh đèn treo lấp lánh, Phó Úc chút không biết phải làm sao. Nhưng em họ Phó Xuyên lại rất hoạt bát, trong miệng vẫn luôn lẩm bẩm: "Thật đẹp, cái giấy dán tường này thật là đẹp mắt nha."

Từ cách ăn mặt của một nhà bốn người, liền có thể nhìn thấy bọn họ cũng không phải là một gia đình giàu có, chú của cậu bận một cái áo thun tay ngắn, trên chân mang một đôi giày thể thao, thím lại bận một bộ đồ đã nhìn không ra, nó được làm từ loại vải buồm, em họ của cậu là đang bận đồng phục mùa hè của trường trung học, càng không cần phải nói đến Phó Úc, trên người cậu là áo sơmi trắng đã bận được ba năm.

Phục vụ đưa cho họ thực đơn, thấy vậy chú cùng thím liền đưa nó cho Phó Úc để cậu gọi món.

"Tiểu Úc là sinh viên đầu tiên trong nhà chúng ta, cho con chọn món."

Phó Úc nghe thấy vậy liền ngượng ngùng mà đem thực đơn chuyển qua cho em họ Phó Xuyên, nhỏ giọng nói: "Em gọi đi."

Phó Xuyên tuy là tính tình hoạt bát nhưng lại rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, thấy vậy liền đưa thực đơn đẩy trở về, nói: "Anh gọi đi."

Cả nhà ai cũng cứ đẩy tới đẩy lui, cho đến khi thấy vẻ mặt không kiên nhẫn của người phục vụ, mới để mỗi người gọi một món.

Gia cảnh nghèo khó, cuộc sống lại gian khổ, nhưng Phó Úc lại rất thõa mãn, bởi vì so với lúc nhỏ bị ba ruột hành hung thì cuộc sống hiện tại của cậu đã rất tốt rồi.

Cậu khi sinh ra thân thể đã tàn tật, có lẽ việc này ở thành phố lớn thì không phải là chuyện to tát gì, nhưng ở địa phương của bọn họ thì đây là chuyện lớn không thể nào thay đổi được. Mẹ của cậu sau khi sinh cậu ra liền lựa chọn thời điểm ở cữ mà rời nhà trốn đi, từ đây cha của cậu không thể gượng dậy nổi, suốt ngày say rượu, sau khi uống say liền lấy Phó Úc ra mà trút giận. Tiểu Phó Úc đáng thương trên người bị đánh đến không còn chỗ nào lành lặn.

Cũng may là do tâm địa của chú thím rất tốt. Lần đó là vào dịp tết, chú cùng thím của cậu đến Phó gia để chúc tết, liền thấy một màn cha của cậu sau khi uống say, cầm chày cán bột mà đuổi theo đánh cậu, người thím yếu đuối hàng ngày của cậu lúc đó không biết lấy đâu ra dũng khí, liều mạng đem Phó Úc bảo hộ phía sau người, chú liền sợ cha của cậu cầm chày cán bột đánh người liền chạy lên đoạt lấy, hai người liền cùng nhau giằng co.

"Mày tránh ra, tao phải đánh chết cái thằng súc sinh bất nam bất nữ này!" Phó Úc còn nhớ rõ khi ấy, vẻ mặt cha của cậu tựa như hung thần, phảng phất như muốn biến thành dã thú, thở hổn hển, trừng mắt, nhìn dáng vẻ giống như hận không thể đánh chết Phó Úc.