Chương 1: Thích mẫu con trai như thế nào?

Chương 1: Thích mẫu con trai như thế nào?

Trước tòa nhà dạy học.

“Cẩm Sắt!” Cẩm Sắt dừng lại bước chân, chàng trai đỏ mặt chạy tới.

Nguyễn Vi Vi yên lặng thở dài, khai giảng hai tháng, những chàng trai như thế này cũng không biết là lần thứ bao nhiêu.

Cô gái người cũng như tên, từ sợi tóc đến đầu ngón tay đều xinh đẹp, mái tóc xoăn dài màu nâu xõa nhẹ sau lưng, khuôn mặt trứng ngỗng hoàn mỹ, làn da trắng nõn mịn màng, mắt hạnh mày tú rất xinh đẹp, lông mi lại dài lại cong, con ngươi màu nâu nhạt trong trẻo phản chiếu chàng trai đối diện, đầu mũi tròn trĩnh mượt mà, sống mũi thẳng tắp, đôi môi no đủ đầy đặn tô son màu trà sữa, dáng người thon thả mảnh khảnh, trên người mặc một cái áo len màu trắng, quần jean màu xám tro nhạt bao lấy hai chân thon dài thẳng tắp, chân mang giày cao cổ màu trắng.

“Bạn Cẩm Sắt... Có thể thêm phương thức liên lạc hay không?” Chàng trai mặt đỏ bừng hỏi.

“Xin lỗi...” Cô gái mỉm cười, lắc đầu.

“Không... Không sao!” Chàng trai có chút thất vọng, nhưng cũng đã sớm nghĩ đến kết quả này.

“Vậy, tạm biệt...” Cẩm Sắt cười cười, cùng Nguyễn Vi Vi đi về phía trước.

“Cẩm Sắt... Vậy bạn thích mẫu con trai như thế nào a...” Từ ngày đầu tiên nhập học, cho đến bây giờ, các chàng trai tìm tới xin phương thức liên lạc, nhiều không đếm xuể, nhưng thái độ của cô vẫn luôn thanh tâm quả dục, một chút cũng đều không có để ý tới...

“Mình sao?” Cẩm Sắt cười cười, không nói tiếp.

Cô thích mẫu người như thế nào sao? Cô thích... Người có tiền.

Bãi đậu xe ở sân bay thành phố A.

Chàng trai nhìn qua tuổi tác không lớn, mái tóc màu trắng bạc vô cùng dễ thấy, làn da trắng nõn, mắt phượng đỏ (đan phụng nhãn hay mắt cười) hẹp dài, đuôi mắt cong lên, sống mũi cao thẳng, môi mỏng cong lên.

“Ngôn thiếu, chào mừng về nước a.” Xe thể thao màu đỏ dừng lại, cửa kính bên ghế phụ hạ xuống, chàng trai ngồi ở ghế lái tươi cười chào hỏi.

“Anh đến muộn ba phút, ta cảm thấy anh là muốn bị đánh.” Chàng trai tóc trắng bạc nhướng mày, mở cửa lên xe.

“Ài, việc này thật sự không nên trách ta! Anh không biết đây là thành phố A sao? Ngôn thiếu, mời anh ăn cơm đi.”

“Không ăn, đi uống rượu, ta suýt chút nữa là bị bài học cùng bài tập làm cho mệt chết.”

“Cuộc sống của học bá, người tầm thường như chúng ta sao có thể hiểu được...”

“Đừng giỡn với ta, đang không có tâm trạng, sau khi mừng xong sinh nhật của ông nội, còn phải vội vàng chạy về trường học nữa.”

“Cũng có chuyện làm khó được anh?” Trình Tử Hiên bật cười.

“Chết tiệt, không phải là vấn đề khó, mà là yêu cầu điểm danh, ở nhà ngủ không tốt sao... Đầu óc ta thật là vào phân rồi.”

“Đi thôi, anh em mời anh uống rượu, bạn của bạn ta gần đây mở cái quán bar, nghe nói cũng không tệ lắm, tùy ý anh uống được không?”

“Đừng nói nhảm, anh gần đây thế nào?” Ngôn Giác liếc mắt nhìn anh ta.

“Xong rồi, tạm thời vượt qua, mỗi ngày cứ như vậy thôi... Dù sao cũng mạnh hơn anh.”

Ngôn Giác ném một cái liếc mắt khinh bỉ đi qua, cẩu đồ vật...

“Ngôn thiếu, có thể nhìn tin nhắn trong nhóm chat hay không a? Vĩnh viễn đã đọc nhưng không trả lời, làm tra nam không tốt a.”

“Xin lỗi, không có đọc.” Ngôn Giác xoa xoa đầu ngón tay nhìn ra ngoài cửa kính.

“Nam nhân xấu xa! Cặn bã!”

“Hạ An có chuyện gì vậy? Mấy ngày trước uống say gọi điện thoại cho ta.”

“Bị thương thôi, Lương Sơn Bá cùng Hạ Anh Đài đều thành hồ điệp song túc song phi, còn anh ta thì không được.

Ngôn Giác bật cười, “Chỉ là một cô gái mà thôi.”

“Chậc... Không phải không tới, là chưa tới thời điểm a Ngôn thiếu, đừng coi thường tình yêu đích thực a.”

“Vậy, kỳ hạn của tình yêu đích thực của anh cũng quá ngắn ngủi a...”

Trình Tử Hiên bị nghẹn họng, không nói thêm gì nữa.