Thế Giới Động Vật [Bác Chiến]

8.57/10 trên tổng số 30 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Dịch: Đường Nhỏ Dưới Núi Chỉ là muốn đè quất thỏ thỏ thôi. Chú ý: Có play trong dạng người, dạng thú, có thú play với thú, thú play với người, người play với người. Cẩn thận he. Ngọt!!! ---o0o---
Xem Thêm

Có đôi lúc Vương Nhất Bác quên mất Tiêu Chiến vốn là thỏ, mà thỏ thì có kỳ phát tình vô cùng thường xuyên.

Hắn vác một đầu tóc bù xù vì bị gió thổi do chạy mô tô, tìm thật lâu mà vẫn tìm không ra Tiêu Chiến, cuối cùng kéo cửa tủ quần áo ra thấy Tiêu Chiến đang nằm trong đống quần áo của hắn, tự lót một cái ổ, toàn thân run rẩy cuộn ở giữa.

Gọi điện nửa ngày không ai bắt máy, hóa ra là chạy vào đây.

Cà vạt, áo khoác, cả đồ lót mới giặt xong của hắn không ngoài dự đoán đều bị thỏ con bông xù quấn hết lại một đống, nhàu nhĩ đến chẳng thể mặc được nữa.

Mà thỏ con rất thông minh, dưới thân là cái áo thun chữ T mềm mại hắn thay ra tối qua vừa bỏ vào giỏ đựng quần áo chuẩn bị giặt, không biết thỏ con làm cách nào lấy ra được, cố gắng dùng nó để lót ổ.

Vương Nhất Bác sờ đỉnh đầu lộ ra của thỏ con, kéo hai cái tai thỏ lớn mà lắc lắc, miệng thỏ nhúc nhích phát ra tiếng kêu đáng thương vô cùng.

Kỳ quái thật, trong dạng người thì thon dài xinh đẹp, mà trong dạng thỏ thì lại nhỏ nhắn một cục, giả như mà không có đám lông bông xù kia chắc anh ấy chỉ be bé bằng một nắm thôi.

Mà lúc ấy Tiêu Chiến dường như cảm nhận được sự tồn tại của Vương Nhất Bác, hé mắt dụi dụi đầu vào lòng bàn tay như muốn ủi cả thân thỏ vào người hắn vậy. Tiếc là bởi vì kỳ phát tình khiến người nóng đến mơ màng không còn sức lực, chỉ có thể khua khoắng chân muốn được Vương Nhất Bác vuốt ve.

Đâu ra cái lý động vật ăn cỏ lại tỏ ra ngoan ngoãn đáng yêu để lấy lòng động vật ăn thịt như thế này chứ? Vương Nhất Bác thở dài, vớt anh từ trong tủ áo ra, cẩn cẩn thận thận ôm anh trong lòng.

Tiêu Chiến co hai chân sau lên ngực, đem thân mình cuộn lại thành một cục, chóp mũi khẽ động đậy hít lấy hương vị của Vương Nhất Bác, ư a nghẹn ngào như thể đang ấm ức lắm.

Bình thường anh ấy cũng không có dịu dàng như thế này đâu, há miệng nhe răng cũng không có dễ thương giống thỏ con như vậy, lúc dữ lên còn ra tay với hắn nữa. Vương Nhất Bác là động vật ăn thịt, là sư tử đó, vậy mà bị một chú thỏ như Tiêu Chiến khiến cho phải phục tùng ngoan ngoãn.

Còn đâu oai hùng của vua muôn thú nữa chứ, trước mặt bà xã thì sư tử cũng chỉ là con cẩu mà thôi.

Thỏ con bị đặt lên giường của bọn họ, mà người kia thoắt cái đã biến thành hình dạng của một con sư tử, răng nanh nhọn hoắc, lông bờm dài mượt vô cùng đẹp đẽ, móng vuốt vừa lớn vừa tràn đầy sức lực có thể một phát xé xác một người đến chỉ còn xương trắng, ấy vậy mà lúc này lại thu hết vuốt nhọn lại, xòe đệm thịt mềm ra kéo thỏ con lại gần mình.

Mùi hương cơ thể là cách thức trao đổi tuyệt vời nhất giữa họ, Tiêu Chiến thực sự thơm vô cùng.

Luồng hương thơm ngọt ấy cứ mạnh mẽ dụ dỗ xung động thần kinh của Vương Nhất Bác. Vô số lần hắn muốn ăn luôn anh, hòa tan vào máu thịt hợp hai thành một, nhưng tại một nơi sâu thẳm hơn trong tâm hồn lại muốn biến loại thiên tính này thành tình yêu và ham muốn. Những ngày Vương Nhất Bác trông coi bảo vệ anh, đã từng có lúc mất khống chế mà chiếm giữ lấy anh, nhưng Tiêu Chiến chưa từng sợ hãi, đến cả trong những lúc Vương Nhất Bác không phân biệt được đâu là thực tại đâu là giấc mộng ma quái do du͙© vọиɠ đem lại, anh vẫn mềm mại chui vào lòng hắn, nghểnh cổ ôm lấy hắn, sờ lấy lông bờm mỏng mềm, như thể hàm răng có thể chỉ cần ngoạm một phát là xuyên được qua xương cột sống anh của hắn chỉ là những thứ đồ trang trí bình thường, nói với hắn rằng: " Nhất Bác đừng sợ, có anh đây."

Có vẻ suy nghĩ của hắn hơi điên điên, bởi chẳng có con động vật ăn thịt nào có thể mãi mãi khống chế được bản tính, thế nhưng hắn lại bướng bỉnh cố chấp cảm thấy mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ làm hại đến Tiêu Chiến.

Thỏ con lắc lắc lỗ tai, cả người nhũn ra. Sư tử xán lại gần, lỗ mũi phun ra khí nóng, si mê hít hà hương vị của anh, sau đó lại dụi mũi vào cái lưng lông xù, trượt mũi dần xuống phía sau rồi ngược lại lên cổ, ủi tới lui lấy lần như thế.

Thỏ con bị hắn dụi chân càng thêm nhũn, lỗ tai xòe rộng trên giường, trông giống cục kẹo dẻo mà hằng ngày anh vẫn thích ăn. Sư tử lại dụi cái đuôi ngắn ngủn của anh, mũi dụi một hồi dụi đến lỗ nhỏ ướt đẫm, đầu lưỡi nhọn với tưa lưỡi liếʍ láp tại lỗ huyệt ướt mềm, khiến cục kẹo dẻo cuối cùng hóa thành một vũng nước lan tràn.

Cái lưỡi kia vừa dày vừa ấm, liếʍ đến mức thỏ con kêu lên những âm thanh cao vυ"t, chủ động nhếch cục đuôi tròn lên dâng vào miệng thiên địch *(1), mỗi lần lỗ nhỏ khép mở bị bựa lưỡi lướt qua anh sẽ phát ra tiếng kêu yếu ớt, bên trong phun ra càng nhiều nước, như thể muốn dâng cho sư tử món điểm tâm ngọt trước bữa ăn.

Thiên địch: không hoàn toàn giống như ý nghĩa thiên địch được sử dụng gần đây nhằm gọi chung những côn vật tiêu diệt/ gây bệnh cho các loài có hại cho nông nghiệp. Nghĩa gốc của thiên địch chỉ loài ăn thịt hoặc những loài gây nguy cơ đến động vật khác trong tự nhiên. Ví dụ loài ăn thịt là thiên địch của loài ăn cỏ, mèo là thiên địch của chuột...

Thỏ con của hắn càng ngày càng trở nên ngon ngọt, sư tử nghĩ, càng ra sức liếʍ, đầu lưỡi sư tử như một thứ vũ khí, không chỉ là mông, đến cả toàn thân của thỏ con từ đầu đến đuôi đều được hắn liếʍ hết; lưng, tai, cả lông bụng xù xù, từng chỗ của thỏ con đều bị hắn cẩn thận liếʍ thích đến nỗi giơ bốn vó lên trời.

Mà bốn móng thỏ với đệm thịt hồng hồng hắn cũng không bỏ qua, bị hắn ngậm trong miệng mà nghiền, tưa lưỡi như móc câu ngược làm nhột chân thỏ con, anh muốn bỏ chạy lại không có sức, còn đang bị cái móng vuốt to nặng của sư tử đè chặt, hết lần này đến lần khác bị liếʍ ngược từ lỗ nhỏ liếʍ lên thỏ con bắt đầu run lên, mắt mơ màng hé, đá đá chân sau, xuất tinh.

Sư tử liếʍ mảnh lông bụng bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm ướt dính bết của thỏ con, liếʍ thêm vài cái thỏ con đã biến lại thành người, đầu lưỡi của hắn vẫn trên đà lliếʍ khiến bụng người ta nổi lên mấy vệt đỏ.

Tiêu Chiến hổn hển thở, ánh mắt đã tỉnh táo lại một ít, cười hỏi hắn: " Em trở về rồi ư?"

Cái đuôi sư tử giấu phía sau lắc lắc, cái đầu bự đùng áp lên ngực Tiêu Chiến, lông hắn cứng cứng nhòn nhọn làm Tiêu Chiến nhột chịu không nổi phì cười, giơ tay ôm lấy cái đầu to nặng, mặc cho hắn cọ lên người mình.

Một người một sư tử đùa giỡn trên giường một lúc, Tiêu Chiến vẫn còn trong thời gian phát tình, từng đợt từng đợt như sóng biển lại ập đến, cuốn anh dập dìu trong đại dương sâu thẳm mênh mông. Hai chân dài của anh kẹp lấy thân sư tử, dùng chiếc lưỡi nhỏ của con người mà liếʍ lấy mặt hắn: " Nhất Bác, biến trở về đi em..."

Cái đầu sư tử bự nghiêng qua nghiêng lại, như thể bỗng dưng nghe không hiểu tiếng người.

Cả người Tiêu Chiến như lăn trong lửa nóng, xương bả vai cũng bị thiêu đến bóng loáng, khóe mắt đỏ hồng, ôm lấy sư tử mà làm nũng.

Sư tử nuốt một ngụm nước bọt phát ra tiếng nuốt ực đáng sợ, khiến Tiêu Chiến bị chọc cười, nắm lấy một nắm lông bờm của hắn: " Còn không chịu biến về?"

Sư tử bị nắm bờm lại không hề tức giận, chỉ từ từ buông anh ra, Tiêu Chiến thu chân lại muốn để hắn đứng lên, chân vừa co lên một chút bụng chân bỗng dưng đυ.ng trúng cái kia của sư tử đang hùng dũng ngóc đầu.

Cực lớn, nóng bỏng, bình thường ẩn nấp trong đám lông bây giờ đã hoàn toàn lộ ra ngoài.

Tiêu Chiến hiểu ý hắn, gò má không còn lông thỏ che chắn ửng đỏ: " Em muốn cứ như vậy mà làm à?"

Sư tử cúi đầu dịu dàng liếʍ môi anh, thân dưới ưỡn về phía trước cọ cọ vào lòng bàn chân, ý tứ ám chỉ rõ ràng đến không thể rõ hơn nữa, hôm nay anh trốn không thoát thiên tính của kẻ săn mồi này rồi.

Tiêu Chiến run lẩy bẩy, anh chưa từng làm với Vương Nhất Bác trong dạng thú bao giờ. Anh hạ mắt đánh giá thật kỹ, cái thứ kia bự như thế, lại còn mọc gai thịt, sẽ chơi chết anh mất. Nhưng bởi anh đang trong kỳ phát tình tất cả đều đã bị ham muốn chi phối, cái thứ kia vừa to lớn vừa đáng sợ khiến người ta căng thẳng, lại còn đang phát ra xạ hương của giống đực. Anh ngẩng đầu nhìn sư tử, đầy tràn trong đôi mắt kia là ý tứ không cho phép từ chối.

Thêm Bình Luận