Chương 1: Thầy Giáo Chủ Nhiệm

Đầu tháng chín, trời vẫn còn nắng. Cái nắng mùa thu tuy không ngột ngạt, oi bức như nắng ngày hè, nhưng vẫn khiến cho con người không cảm thấy quá dễ chịu.

Lớp 12C1

Trịnh An An ngồi bàn đầu, dãy bên trái, trước mặt là bàn giáo viên. Cô gái nhỏ một thân đồng phục trường Trung học số 4, áo sơ mi trắng, chân váy ngắn màu xanh. Mái tóc đen dài như satanh uốn sóng từng lọn được cô buộc cao lên bằng chiếc nơ nhỏ màu hồng, thả vài sợi tóc mái lòa xòa trước trán. Hôm nay là ngày đầu tiên đến lớp, lớp học chưa bắt đầu nên các bạn trong lớp cô vẫn còn đang tụm năm tụm bảy trò chuyện.

“An An!” Hà Hiểu Như ngồi xuống bên cạnh Trịnh An An, đặt một hộp sữa vị dâu tây trước mặt cô bạn “Cậu làm gì mà chăm chỉ thế?”

“Đọc tạp chí thôi.” Trịnh An An ngẩng mặt lên nhìn cô bạn thân của mình. Hà Hiểu Như là bạn thân từ tấm bé của cô. Hai nhà Trịnh – Hà là thế gia, cha mẹ hai cô cũng là bạn thân, công ty Trịnh Hà là do cha hai cô đồng sáng lập lúc trẻ, và hai gia đình cũng là hàng xóm của nhau nên từ nhỏ hai cô đã chơi thân với nhau, học cùng nhau từ cấp một lên đến cấp ba. Vì Hà Hiểu Như có thiên phú học văn, Trịnh An An tuy lại giỏi toán nhưng cô cũng không thích thú lắm với các con số, thế lên lúc vào Trường trung học số 4 hai cô đã cùng nhau thi vào lớp chuyên văn, và suốt ba năm cấp ba lại ngồi cùng bàn với nhau.

“Ôi mẫu trang sức này xinh thật nhỉ!” Hà Hiểu Như chỉ tay vào bộ trang sức màu xanh da trời trong tạp chí trên tay Trịnh An An. “Là mẫu mới trong Bộ sưu tập mùa thu năm nay đúng không?”

“Đúng vậy.” Trịnh An An khẽ gật đầu. Gia thế của cô và Hà Hiểu Như đều không tồi, cha mẹ cũng rất yêu thương các cô. Tuy vậy hai cô đều không quen với lối sống xa hoa của các tiểu thư tầng lớp thương lưu. Dẫu có thấy các bộ trang sức hay quần áo nào đẹp đi chăng nữa hai cô cũng chỉ ngắm rồi thôi, chính vì thế nên các bạn trong lớp không ai biết thật ra hai cô chính là hai vị đại tiểu thư trong truyền thuyết của tập đoàn Trịnh Hà cả.

Trên trang wed Trường trung học số 4 có một bảng xếp hạng bầu chọn Nữ thần thanh xuân, không biết có từ năm nào nhưng mỗi năm đều được tổ chức bầu chọn trong trường để chọn ra ngôi vị này. Thành viên lớp 12C1 hầu hết là học sinh nữ, chính vì thế số lượng học sinh lọt vào BXH bình chọn Nữ thần cũng khá nhiều. Hai năm vừa rồi Trịnh An An và Hà Hiểu Như đều lọt top 5 trong BXH ngay trong ngày đầu đi học. Và hai năm liền, ngôi vị Nữ thần thanh xuân đều thuộc về Trịnh An An. Tuy là bạn thân nhưng hai cô gái lại mang hai hình tượng khác nhau. Trịnh An An là một lớp trưởng đầy gương mẫu, gương mặt trái xoan nhỏ lúc nào cũng lạnh lùng. Cô có một vóc dáng cao ráo, 1m68 là một chiều cao đáng ngưỡng mộ đối với các bạn nữ trong lớp cô. Nhưng cô vẫn rất được lòng các bạn nữ trong lớp. Đối với lớp chuyên văn thì các môn Khoa học tự nhiên luôn là nỗi ám ảnh, thế nên Trịnh An An như một giáo viên thứ hai của lớp. Cô luôn sẵn lòng giảng bài cho lớp vào đầu giờ học, thế nên trước lúc 8h sáng là thời gian vào lớp của trường thì các học sinh khác đều thấy, vào lúc 7h30 sáng, lớp chuyên văn đã đến lúc đúng giờ và nghe Trịnh An An chỉ bài và tóm tắt nội dung trọng tâm các môn Khoa học tự nhiên lại. Cách giảng bài của cô rất dễ hiểu. Hơn nữa nếu các bạn nữ trong lớp bị các bạn nam lớp bên chọc ghẹo, cô đều ra mặt bảo vệ các bạn. Không ít tên con trai dê xồm trong trường đều bị cô hạ gục bằng Taekwondo. Chính vì thế cô còn có một biệt danh khác là “Tảng băng di động” hay “Nữ thần chỉ để ngắm từ xa, không thể vấy bẩn hồng trần”. Còn Hạ Hiểu Như thấp hơn Trịnh An An hơn nửa cái đầu. Tuy vậy, chiều cao 1m60 khiến Hạ Hiểu Như trở thành mục tiêu săn đuổi của các tên con trai trong trường. Hạ Hiểu Như có một gương mặt tròn, đôi môi nhỏ và đôi mắt biết cười. Đôi mắt lấp lánh ấy cùng tính cách hòa đồng, vui vẻ của cô nàng đã đổ gục biết bao anh chàng đẹp mã lớp trên của hai năm trước. Chính vì thế cô không được lòng của khá nhiều bạn nữ trong khối, tuy nhiên vì là bạn thân của Trịnh An An lừng lẫy nên cô chưa bao giờ chịu thảm cảnh bị bắt nạt. Tuy vậy, chẳng ai biết người trong lòng cô nhiều năm qua là một anh chàng hơn cô bốn tuổi – Trịnh Nhật Quân. Cô từ chối những lá thư tay, những lời mời hẹn hò chỉ vì ánh mắt cô luôn hướng về anh, thế nhưng anh chỉ xem cô như là em gái nuôi, bạn thân của em gái mình.

“Anh cậu sắp về rồi nhỉ?” Hạ Hiểu Như tựa đầu vào tai Trịnh An An, mái tóc đen được búi củ tỏi cạ vào cần cổ trắng của Trinh An An. “Anh ấy đã tốt nghiệp rồi mà.”

“Ừ, cuối tuần này.” Trịnh An An gấp tạp chí lại, đẩy đầu nhỏ cô bạn ra. “8h sáng, cậu muốn đi đón anh ấy không? Sáng đấy tớ sang nhà đón cậu, mình đi ăn sáng rồi ra sân bay luôn.”

“Ừ được.” Hạ Hiểu Như mỉm cười. Trịnh An An làm sao không biết được tâm tư của cô bạn thân mình. Cô cũng rất vừa ý “chị dâu nhỏ” này nên cũng rất vui lòng tác hợp. Chỉ có điều anh trai cô từ năm cấp 3 đã đi du học, chỉ có dịp Tết mới bay về. Bây giờ anh trai cô vừa tốt nghiệp Học viện tài chính St., trở về làm người thừa kế của tập đoàn Trịnh Hà. Hai gia đình cũng muốn tác hợp cho Trịnh Nhật Quân và Hà Hiểu Như, nhưng cô không biết anh trai cô nghĩ thế nào thôi. Ôi thật lo lắng quá đi mà!

“Học sinh, đứng!” Chuông vừa reo, chủ nhiệm lớp cô đã đi vào. Đó là một cô giáo dạy văn lớn tuổi, rất có uy danh trong trường – cô Châu. Nhưng cô không ngờ sau lưng cô Châu lại là một thầy giáo trẻ nữa.

“Ai vậy nhỉ?” Hạ Hiểu Như hỏi nhỏ với cô. “Cậu hay lên phòng giáo viên, vậy cậu biết đó là ai không?”

“Tớ chưa gặp lần nào, chắc là giáo viên mới.” Trịnh An An đáp lại.

Thầy giáo đứng sau lưng cô Châu là một thầy giáo trẻ, tuổi tầm 22 – 23 tuổi, có lẽ là giáo viên mới về trường. Anh mặc một thân sơ mi trắng, quần tây đen, vai mang một chiếc ba lô màu đen. Mái tóc đen gọn gàng, sống mũi cao với cặp kính màu bạc, đôi môi mỏng. Ẩn sau cặp kính ấy là một đôi mắt màu đen, đen đến mức khiến người khác không thể nào nhìn ra được suy nghĩ của anh. Đó là ấn tượng đầu tiên của Trịnh An An khi nhìn anh: Người thầy giáo này thật không dễ dây vào.

“Chào các em, các em ngồi xuống đi.” Cô Châu mỉm cười nhẹ nhàng. “Năm nay là năm tôi về hưu. Vốn dĩ tôi dự sẽ dạy văn cùng chủ nhiệm các em hết năm nay nhưng vì gia đình tôi có việc nên tôi xin trường không đảm nhận công tác chủ nhiệm lớp các em nữa. Đây là thầy Lục, là giáo viên chủ nhiệm lớp các em thay tôi trong năm học này. Tôi vẫn đảm nhiệm bộ môn Văn của các em, nhưng thầy Lục sẽ là chủ nhiệm mới của các em, các em rõ chưa?”

Sau khi nhận được sự đáp lời của cả lớp, cô Châu rời đi, để lại thầy Lục làm quen với lớp. Bóng cô Châu vừa khuất sau cánh cửa, cả lớp liền nhao nhao. Lần đầu tiên gặp chủ nhiệm trẻ như vậy, lại còn là trai – cực – phẩm thì với một lớp toàn là nữ thế này không tránh khỏi những ánh mắt lấp lánh hướng về anh. Lục Ngạn Lâm nhìn bao quát lớp, ngón tay mảnh khảnh gõ lên mặt bàn. “Trật tự!”

Giọng anh trầm trầm, dễ nghe, lại pha chút nghiêm nghị khiến bầu không khí đang ồn ào bỗng dung im phăng phắc. Các cô gái lớp 12C nhanh chóng ngoan ngoãn ngồi im lại trên bàn.

“Chào cả lớp, tên tôi là Lục Ngạn Lâm, là giáo viên dạy bộ môn Hóa học của các em, cũng là chủ nhiệm lớp chúng ta năm nay. Năm nay là năm đầu tiên tôi về trường đảm nhiệm công tác giảng dạy, cũng là năm đầu tiên tôi đảm nhiệm công tác chủ nhiệm. Tôi mong sau này được các em giúp đỡ. Cảm ơn các em!” Lục Ngạn Lâm nói xong, khẽ cúi đầu như muốn mang lời cảm ơn chân thành của mình đến với các bạn học sinh lớp 12C.

“Học sinh, đứng!” Trịnh An An hô to. “Chúng em xin được giúp đỡ!” Tức thì, cả lớp cô cùng đứng lên, cúi đầu với Lục Ngạn Lâm.

Lục Ngạn Lâm ngẩng đầu, ánh mắt quét một vòng quanh lớp, không nhanh không chậm dừng lại trên người cô gái vừa hô lên lúc nãy. Anh khẽ cười, cô bé này… cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi.

Trịnh An An dường như cũng nhận ra ánh mắt của người thầy giáo kia đang nhìn mình. Cô ngẩng đầu lên, đôi mắt màu nâu sáng bắt gặp đôi mắt đen, sâu không thấy đáy của anh. Đôi mắt này, dường như rất giống với một ai đó. Nhất thời, Trịnh An An không thể nhớ được cô đã gặp người đàn ông này ở đâu. Nhưng có vẻ, người đàn ông này mang một nỗi quen thuộc đến cho lòng cô. Ai vậy nhỉ?

Con tim Trịnh An An bỗng chốc nhói đau lên một cái, dường như nó muốn nhắc cô đến một ký ức xa thật xa nào đó mà cô đã quên lãng. Trong ký ức xa vời của cô, cô dường như bắt gặp một hình bóng nhàn nhạt, như hư ảo nhưng cũng rất gần gũi. Cô nhìn thấy một cậu bé tầm mười một, mười hai tuổi, đang mỉm cười nhìn cô. Nụ cười cậu bé hệt như ánh mặt trời, đôi mắt đen sâu thẳm chất chứa nhu tình, tình cảm ấy là một thứ tình cảm tốt đẹp nhất cô từng biết.

“An An ơi, thầy chủ nhiệm xuất hiện trên diễn đàn trường rồi này!” Hà Hiểu Như đang lướt diễn đàn trường bỗng giật mình lay vai Trịnh An An. “Sao cậu lại thất thần thế kia." Tiếng gọi của Hà Hiểu Như đã kéo Trịnh An An trở về với thực tại. Không nghĩ nữa không nghĩ nữa. Người đàn ông đó là ai cũng được, không quan trọng. "Lúc sáng thầy đi trên hành lang với cô Châu đã nhiều người nhìn thấy, đoán là giáo viên mới về, rồi chụp ảnh đăng lên. Bây giờ thầy là nhân vật hot nhất diễn đàn đấy. Úi, bắt đầu mở bình chọn cuộc thi Nữ thần thanh xuân rồi này. Không ngoài dự đoán, cậu lại đang dẫn đầu. Ôi, năm nay có bảng Nam thần thanh xuân nữa này! Ôi ôi thầy Lục đã đè bẹp tên Lưu Hạo Nhiên lớp A1 rồi, thật là sung sướиɠ. Tên nhóc đó cứ suốt ngày bám lấy cậu tranh cao thấp điểm số với nó, còn dám mặt dày bảo đi theo nó sẽ không lo lắng tiền bạc.” Hà Hiểu Như theo thao bất tuyệt, càng nói càng hăng say. "Trịnh Hà thiếu tiền sao? Trịnh Hà thiếu tiền lắm sao? Còn cậu nữa, hai năm liền đều đứng trên đỉnh vinh quang điểm số, lúc nào cũng trên bảng vàng đỏ chói. Thật là khiến tớ hãnh diện. Tên đó điểm Ngữ văn và Ngoại ngữ đều thua cả cậu, học ban A mà có mỗi Hóa học hơn cậu thì sao chứ? Toán với cả Vật lý cũng không bằng thì đòi so cao thấp làm gì. Hừ, tức chết tớ mất! Càng nói càng tức!"

"Hạ Hiểu Như, cậu nói nữa là tớ đổi chỗ cậu đấy!" Trịnh An An nghiêm mặt. Bây giờ toàn trường đang cùng nhau dọn dẹp vệ sinh và tân trang lớp học. Riêng Trịnh An An vì phải làm danh sách lớp nộp lên phòng giáo vụ nên được miễn làm việc. Cô lúc này đang ngồi trên bàn giáo viên, dò từng thông tin của các bạn trong lớp tránh sai sót.

"Tớ biết rồi!" Hà Hiểu Như bĩu môi "Vì tớ phấn khích thôi mà, cái tên cặn bã ấy mà rơi đài thì tớ sẽ khao cậu một bữa thịt nướng thật ngon. Tớ ngứa mắt tên đó lâu rồi, cầu thầy Lục hảo - soái dìm chết nó hahaha!"

Trịnh An An nhìn xung quanh lớp, lớp cô lúc này cũng đang thảo luận về bảng xếp hạng Nam thần thanh xuân mới trên diễn đàn hơn là chú tâm dọn dẹp. Cô khẽ nhíu mày, nhớ lại ánh mắt kỳ lạ thầy chủ nhiệm đã giành cho cô lúc đầu giờ. Ánh mắt ấy... Sao người này quen vậy nhỉ, nhưng đã gặp ở đâu rồi cơ chứ...