Chương 19: Lục y thiếu nữ.

1951 Chữ Cài Đặt
CHƯƠNG 019: LỤC Y THIẾU NỮ.

-Tiểu đệ tựa hồ đối với một số bí ẩn của võ lâm thuộc như lòng bàn tay. . .

Hồ Phu Nhân nghi hoặc liếc mắt nhìn hắn.

Tống Thanh Thư khẽ mỉm cười:

-Tiểu đệ có cái biệt hiệu gọi là “ Giang hồ Bách Hiểu Sinh . . ."

-Ui chao..vị công tử này nếu là giang hồ Bách Hiểu Sanh, vậy thì có biết nha đầu ta có thân phận như thế nào không vậy?

Tiếng nói này cực kỳ ngọt ngào trong trẻo, khiến cho người vừa nghe xong, trong long thư thái nói không nên lời, Tống Thanh Thư cùng Hồ Phu Nhân trong lòng cả kinh, xoay người nhìn lại, thì thấy chủ nhân của giọng nói là một cô nương mặc trang phục màu xanh lục, ước chừng tầm mười bảy tuổi, đôi tay nhỏ nhắn da sáng như ngọc, khuôn mặt thùy mị, rất là là thanh tú.

Tống Thanh Thư thấy nàng dung mạo tuy rằng thanh lệ không sánh bằng Hồ Phu Nhân, thế nhưng thêm vào hai phần thùy mị, nên cũng có lộ ra mười phần rung động long người. Thấy nàng một thân lục y, trong đầu hắn linh quang lóe lên:

-Nếu như tại hạ nói ra tên của cô nương cùng lai lịch vậy thì sẽ tính sao?

Lục y thiếu nữ hé miệng nở nụ cười, lắc đầu nói rằng:

-Ta không tin.

-Vậy thì nếu như tại hạ nói đúng ,cũng không cầu cái gì khác, chỉ cần cô nương dẫn chúng ta đi đến Yến Tử Ô có được không?

Thấy lục y thiếu nữ không tỏ rõ ý kiến, Tống Thanh Thư trong lòng càng thêm chắc chắc.

-Tại hạ đã sớm nghe đã sớm nghe nói tại Cô Tô có hai cô nương xinh đẹp như hai vị tiểu tiên nữ, thượng thiên tạo nên một cô nương đẹp như ráng mây tên là A Châu, lại lấy Giang Nam thanh tú tạo nên A Bích cô nương thùy mị như nước, thật sự là khó mà có được..

A Bích bị hắn thổi phồng đến mức có chút xấu hổ, ngượng ngùng nói:

-Ưʍ..nếu như công tử nhìn thấy dung nhan của Vương cô nương thì mới biết vừa rồi nói hơi khoa trương đấy.

Thấy Tống Thanh Thư mỉm cười, A Bích ngẩng đầu hỏi:

-Không biết công tử có chuyện gì mà muốn đến Yến Tử Ô vậy?

-Tại hạ cùng cùng tẩu tẩu chuyến đi này tuyệt đối không có ác ý, chỉ là có chuyện gấp gáp muốn thỉnh giáo với Mộ Dung công tử, mong rằng A Bích cô nương tạo cho thuận lợi.

Nghe được Tống Thanh Thư giới thiệu, Hồ Phu Nhân cũng khẽ gật đầu.

A Bích thấy hắn nam thì ngọc thụ lâm phong, nữ thanh lệ tuyệt luân, theo linh cảm không xem bọn họ là người xấu, ngọt ngào nở nụ cười:

-Hôm nay cũng vừa lúc công tử có ở nhà, các người hãy đi theo ta.

Hồ Phu Nhân trong lòng cười thầm, tiểu đệ này bản thân đã tuấn tú bất phàm, lại xảo miệng có thể tạo nên cho các cô nương niềm vui, tiểu cô nương này đúng là chưa có va chạm nhiều.

A Bích mở ra dây thừng, mời hai người lên thuyền. Hồ Phu Nhân nụ cười im bặt, từ nhỏ nàng sinh trưởng ở vùng băng tuyết nên không hề biết đến bơi lội, nhìn thấy sông nước thì trong lòng có một cảm giác âm thầm sợ hãi.

-Tẩu tẩu, cẩn thận….

Tống Thanh Thư thấy nàng có chút lắc lư, vội vã đỡ nàng lên thuyền, dọc theo trên hồ thuyền đi, Hồ Phu Nhân mồ hôi trên trán giọt nhỏ ứa ra, trong bụng nàng nôn nao muốn ói, bất tri Tống Thanh Thư liền ôm nàng vào trong ngực, khoảng cách gần như vậy và kề cùng một chỗ với tẩu tẩu xinh đẹp long lanh động nhân, Tống Thanh Thư trong lòng ngứa ngáy, ở trên người nàng toát ra hơi thở cực phẩm nữ nhân, Tống Thanh Thư mắt nhắm hờ nhìn chăm chú trên hai gò má phấn hồng, thấy nàng phong tình cực kỳ mê người, trên khắp cơ thể Hồ phu nhân không có nơi nào mà không lộ ra nét đẹp hoàn toàn chín muồi.

Trái lại A Bích kỳ quái nhìn hai người, nàng nghĩ thầm Tống công tử rõ ràng xưng hô với đại cô nương này là tẩu tẩu, vì sao bây giờ lại giống như một đôi tình nhân đang ở cùng nhau, có điều bản tính của một nha hoàn là cẩn thận dè dặt nên nàng chỉ đem nghi hoặc để ở trong lòng.

Thuyền cặp bờ, Hồ Phu Nhân mới phát hiện thân thể mình cùng Tống Thanh Thư dính sát dựa vào nhau, nàng vội vã tránh thoát cánh tay của hắn, nhún chân tung người phi thân lên trên bờ, Tống Thanh Thư cười khổ lắc đầu, cùng A Bích đồng thời rời thuyền.

A Bích đi vào thông báo có Tống công tử và Hồ phu nhân cầu kiến, Mộ Dung Phục ở đại sảnh nghênh tiếp hai người.

-Vị này là Tống công tử phái Võ Đang nhưng thân kiêm nhiệm luôn cả phái Nga Mi? Hồ phu nhân. . . chẳng lẽ là thê tử của Liêu Đông đại hiệp Hồ Nhất Đao?

Mộ Dung Phục phong thần tuấn lãng, trong chốc lát đánh giá hai người, y ngạc nhiên hỏi.

-Quả nhiên là không hổ danh Mộ Dung công tử, đối với sự việc trong chốn giang hồ rõ như lòng bàn tay, vừa nghe qua là đã nhận ra lai lịch của chúng ta.

Tống Thanh Thư cùng Hồ Phu Nhân liếc mắt nhìn nhau, thầm nghĩ Cô Tô Mộ Dung lấy đạo của người trả lại cho người, quả nhiên không phải chỉ là hư danh.

-Không biết hôm nay hai vị đến tệ xá, có gì chỉ giáo?

Mộ Dung Phục một lòng hướng đến đại nghiệp phục quốc, bình thường khi gặp giang hồ nhân sĩ, thường thường thì sẽ nhiệt tình kết giao.

-Là như thế này…….

Hồ Phu Nhân chậm rãi, đem chuyện của Mộ Dung Cảnh Nhạc kể lại toàn bộ cho Mộ Dung Phục nghe qua..

-Mộ Dung Cảnh Nhạc?

Mộ Dung Phục giật mình cả kinh, lâu nay y hoàn toàn chưa từng nghe nhắc tới người này nên nói:

-Tại hạ sẽ tra lại chuyện này, xem có thể thu hoạch được điều gì không?

Y người thưa thớt, bây giờ nói không chừng lại có thêm một người trợ giúp nên trong lòng hớn hở..

Tống Thanh Thư thấy y khuôn mặt lộ vẻ vui mừng, đại thể cũng đoán được tâm tư của Mộ Dung Phục, liền vội vàng nói:

-Mộ Dung công tử, xin thứ cho tại hạ lắm miệng, võ công của Mộ Dung Cảnh Nhạc vẫn còn bên dưới công tử, chỉ có công phu bàng môn tà đạo, lại thiên về sử dụng độc dược, hắn một lòng muốn chiếm đoạt Yến Tử Ô, dù sao thân phận của hắn cũng là con thứ, e sợ đến thời điểm cũng sẽ không tha cho công tử một mạch dòng chính a.

Mộ Dung Phục thấy Tống Thanh Thư nói cũng không sai, nếu võ công của Mộ Dung Cảnh Nhạc cao hơn mình, thì đã sớm đến nơi đây, lẽ nào còn lang thang trong chốn giang hồ để tầm sư học nghệ. . . Chờ chút, chẳng lẽ hắn kiêng kỵ không phải ta, mà là kiêng kỵ đến người phụ thân trá chết của mình? Nghĩ đi nghĩ lại Mộ Dung Phục sắc mặt từ từ trầm trọng…

- Chúng ta có thể hổ trợ Mộ Dung công tử một tay, dù sao Mộ Dung Cảnh Nhạc rất có khả năng là năm xưa hung thủ hạ độc phu quân của ta.

Hồ Phu Nhân cung tay khom người nói.

Nàng đến tìm kiếm nhà Mộ Dung thế gia trợ giúp là có mục đích của riêng mình, cũng không muốn bị gạt sang một bên.

-Hồ Phu Nhân xin mời nén bi thương..

Mộ Dung Phục vịn đỡ Hồ phu nhân đứng thẳng dậy.

-Hai vị báo cho tại hạ tin tức trọng yếu như vậy, tại hạ đã vô cùng cảm kích, nào còn dám làm phiền hai vị ra tay. Mộ Dung thế gia nếu như thanh lý môn hộ mà không tự mình ra tay được, chẳng phải là để người trong thiên hạ chê cười. Hồ Phu Nhân cứ việc yên tâm, đợi chúng ta sau khi bắt được Mộ Dung Cảnh Nhạc, nhất định sẽ xin mời phu nhân lại đây một chuyến để tra hỏi rỏ ràng.

Thấy đối phương lý do không có gì để phản đối, Hồ Phu Nhân trong lúc này cũng không biết làm sao mở miệng, nhúng tay vào việc nhà của người ta xác thực là điều tối kỵ trong chốn võ lâm, nhưng mà buông tay mặc kệ, nàng lại không làm cam lòng

-Hồ Phu Nhân nếu không chê, phu nhân có thể ở lại Yến Tử Ô một thời gian, để chúng ta một tìm đến Mộ Dung Cảnh Nhạc mang về đây, phu nhân cũng có thể điều tra chuyện năm xưa của Hồ đại hiệp, được không?

Mộ Dung Phục đượm tình khẩn thiết mời, trong lòng y đã cân nhắc, cách đây mười năm. võ lâm đồn đại, Hồ Nhất Đao bảo vệ một kho tàng lớn, không biết đây là thật hay là giả, hiện tại Hồ phu nhân ở đây, cũng là cơ hội để có thể dò la..

Hồ Phu Nhân rõ ràng có chút ý động, thế nhưng nàng kiêng kỵ mình là goá phụ, một mình ở lại nơi này có chút không tiện.

Liếc mắt nhìn nhìn Tống Thanh Thư, trong lòng nàng liền có chủ ý, quay về phía Mộ Dung Phục nhoẻn miệng cười:

-Đa tạ Mộ Dung công tử có ý tốt, cung kính không bằng tuân mệnh. chỉ là chúng ta lần này mạo muội đến thăm, còn có một thỉnh cầu hơi quá, tiểu đệ này, bị trọng thương dẫn đến kinh mạch toàn thân đứt đoạn, được Dược vương tiền bối chỉ điểm, nghe nói nhà Cô Tô Mộ Dung có môn võ công Đấu chuyển tinh di huyền diệu cực kỳ, không biết có thể trị liệu được kinh mạch của vị tiểu đệ này bị tổn thương hay không?"

Mộ Dung Phục nhíu mày, Đấu chuyển tinh di chính là võ công lập thân của Mộ Dung thế gia, làm sao dạy cho người ngoài. Bất quá trong lòng hắn thì ham muốn kho tàng mà theo lời đồn Hồ Nhất Đao nắm giữ, nghĩ thầm nếu có thể lấy được kho tàng, lấy ra chiêu binh mãi mã, tự mình có thể hoàn thành đế nghiệp mấy đời tổ tiên đều không thể thực hiện được, trong lòng nghĩ vậy nên vô cùng phấn khích.

-Tống công tử , có thể để tại hạ xem mạch đập?"

Mộ Dung Phục nhìn Tống Thanh Thư, ra hiệu.

Tống Thanh Thư thấp thỏm bất an đưa tay ra, nghĩ thầm chính mình tuy rằng kính nể Mộ Dung Phục, thế nhưng đối với bản lãnh thật sự của y, thì hắn vẫn xem thường, đem vận mạng mình thả ở trong tay y thực sự là vô căn cứ đấy.