Chương 1: Xuyên qua thập niên 70

Ông xã dính người ngốc nghếch đáng yêu sủng vợ vô độ x Cô vợ nhỏ lương thiện nhạy cảm thiếu tình yêu

Lâm Tiểu Ngọc bị bạn trai cũ phản bội, nhất thời nghĩ không thông mà nhảy lầu. Vốn tưởng bản thản sẽ chết, ai ngờ lại xuyên đến thập niên 70, hơn nữa một bước đúng lúc giải quyết đại sự đời người. Có một ông xã ngốc nghếch, vừa đáng yêu vừa dính người, Lâm Tiểu Ngọc bày tỏ thật là thích quá đi.

Thật ra thì Hà Tụng không phải là một kẻ ngốc hay là một kẻ tâm thần như mọi người đều nghĩ. Bề ngoài anh nhìn rất bình thường, có thể tự lo liệu sinh hoạt. Mọi người đều có thể coi anh như là một chàng trai đơn thuần (trừ ở trên giường).

Gỡ mìn: Nam chính lúc nhỏ bị sốt cháy hỏng đầu, cho nên sẽ ngốc nghếch từ đầu đến cuối, sẽ không đột nhiên sáng suốt, các bảo bối không thể nào tiếp nhận có thể tránh.

...

Đêm đông lạnh thấu xương, gió gào thét thổi qua tai, bởi vì trọng lực nên Lâm Tiểu Ngọc không ngừng rơi xuống. Hóa ra nhảy từ tòa nhà hai mươi tầng xuống đất lại lâu như vậy, Lâm Tiểu Ngọc hối hận rồi.

Thật ra thì trong nháy mắt cả người bay lên không Lâm Tiểu Ngọc liền hối hận, lẽ ra cô nên gϊếŧ tên bạn trai cũ xấu xí cặn bã rồi mới tự sát, lẽ ra cô nên để anh ta nhận quả báo trước.

Nhưng nếu có thể sống lại, cô sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy, cô nhất định sẽ sống thật tốt.

Một giọt nước mắt rơi vào không trung, ngay sau đó là tiếng thân thể rơi tự do, tim đau như cắt, tứ chi mất cảm giác, một lượng lớn máu phun ra, âm thanh ồn ào hoảng loạn, tiếng bíp bíp của xe cứu thương…

Chắc là không đập phải người nào đâu nhỉ.

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, Lâm Tiểu Ngọc đột nhiên mở mắt ra, trong mắt dâng lên hận ý mãnh liệt khiến Hà Tụng sợ hết hồn, anh sửng sốt hai giây, sau đó nhấc chân chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kêu: "Mẹ, vợ của con tỉnh, vợ của con tỉnh rồi."

Lâm Tiểu Ngọc sờ lên cái trán đau nhức của mình, cảm thấy trán mình như bị thứ gì đó bao bọc lại, sau đó cô ý thức được điều gì đó, kinh ngạc nhìn tay mình, cánh tay và ngón tay vẫn bình thường, nhúc nhích chân một chút, chân vẫn ổn. Không thể nào, nhảy từ nơi cao như vậy xuống, sao cơ thể cô vẫn hoàn hảo được? Hơn nữa, bây giờ ngoại trừ đầu có chút đau nhức, những bộ phận khác trên cơ thể đều không sao. Rốt cuộc chuyện này là như thế nào.

Đây là đâu vậy?

Lâm Tiểu Ngọc đứng lên nhìn quanh bốn phía, phát hiện mình dường như đang ở một nơi hoàn toàn xa lạ, giống như là nông thôn cô đã ở khi còn bé. Vách tường là dùng đất bùn xây lên, trên tường còn dán một tấm áp phích của người lãnh đạo. Tuy nhiên, hình như nó đã ở đó từ lâu rồi, lại nhìn bộ quần áo cô đang mặc trên người cũng đầy bụi bặm, trên tay áo còn có hai miếng vá.

Không đúng! Đây không phải là tay cô, trên tay cô không có nhiều vết chai như vậy.

Chẳng lẽ là... Xuyên không?