Chương 1: Cậu nhỏ

Mới sáng sớm, Giang Tùy bị đồng hồ báo thức đánh thức, phòng bên cạnh thì có một trận ầm ĩ gà bay chó sủa, hiển nhiên là thằng nhóc Chu Ứng Tri đã thức dậy. Giang Tùy rửa mặt trong tiếng huyên náo ồn ào, xách cái cặp lên rồi xuống lầu.

Trên bàn ăn ở dưới lầu, hơi ấm của những bát cháo lan tỏa ra, bánh bao chiên dầu bóng nhoáng.

“A Tùy đừng vội, phải ăn cho no đã!” Dì Đào nhắc nhở cô. Dì Đào là bảo mẫu trong nhà, năm nay đã 50 tuổi rồi, làm việc ở đây đã rất nhiều năm, ai cũng đều phải tôn trọng dì ấy một phần.

Giang Tùy gật đầu, càng nhai càng nhanh, trong vài phút mà đã ăn hết 3 cái bánh bao chiên.

Dì Đào hướng về phía cầu thang hét to: “Tri Tri, Tiểu Tri Tri”.

“Đây rồi này!” Có giọng nói của một cậu bé vọng xuống từ trên lầu.

Một phút sau, con khỉ nhỏ Chu Ứng Tri như mọi khi nhảy tót lên, mặc cái áo khoác có hình đầu lâu đỏ thẫm, lập tức nhìn vô cùng hung hãn, cái cặp thì đeo lệch sau lưng.

Nhìn thấy Giang Tùy, cậu ta lắc lư đầu rồi chạy đến bên Giang Tùy, cười đến mức híp mắt nhe răng: “Chị, hôm nay chị đẹp quá, da trắng như trứng gà, mái tóc óng ả mềm mại, không như cái hạt mè đen cháy khét kia ... Aaa, hình ảnh mà chị ngồi ở đây, rất giống một con thiên nga trắng như tuyết xinh tươi cao quý trong ánh nắng ban mai…”.

“Tri Tri, im miệng lại!”

Chu Ứng Tri thất vọng lắc lư hai vòng, “Cho em mượn ít tiền đi, em nghèo đến mức sắp phải bán cả quần mà ăn rồi!”

Tháng trước, cậu ta phá phách gây chuyện quá mức, bị thầy giáo khiển trách, đúng lúc người mẹ vô cùng khoan dung đang có tâm trạng xấu, bà gọi một cuộc điện thoại đường dài cắt hết tiền tiêu vặt của cậu ta, khiến dạo này cậu ta nghèo kiết xác. Cuộc sống từ một tiểu thiếu gia con nhà giàu có lại trở thành một tên ngốc đáng thương phải lo cơm ăn áo mặc từng ngày. Hiện giờ, niềm mong chờ duy nhất chỉ có người chị rẻ mạt Giang Tùy mà thôi.

Giang Tùy hỏi: “Xin tiền làm gì?”

“Mua một ít tài liệu học tập, sắp đến kỳ kiểm tra rồi mà, em định nghiêm túc chăm chỉ một lần xem sao, tranh thủ giành lấy vị trí đứng đầu môn toán để chị nở mày nở mặt.”

Chu tiểu thiếu gia lại bịa chuyện.

“May quá, chị cũng cần mua sách.”

Giang Tùy húp xong muỗng cháo cuối cùng , giơ tay xoa đầu cậu ta như một chú cún con. “Em tan học đến trường cấp 3 tìm chị, gặp nhau ở chỗ cũ.”

Cô cầm cặp xách lên và đi học.

“……”

Chu Ứng Tri đờ người ra ba giây,

đưa cái tay lên vả vào miệng một phát.

Giang Tùy vừa ra khỏi cửa, phía bên ngoài đã rộn ràng náo nhiệt từ lâu rồi, đều là những người hàng xóm vội vã, người thì đi làm, người thì đi học. Đây là một cái ngõ cổ trong nội thành, vị trí rất tốt, đều là những ngôi nhà cổ của thời kì trước, nhưng mà tiền thuê nhà không rẻ chút nào.

Ra khỏi đầu ngõ là ngã tư đường, thêm một đoạn xa xa nữa là trung tâm thương mại.

Một chiếc xe ô tô màu đen chạy lướt qua, dừng lại ở đầu ngõ, cửa sau xe mở ra, người phụ nữ trung niên mặc chiếc áo khoác gió bước xuống, khuôn mặt trang điểm sắc sảo nở một nụ cười: “Tiểu mỹ nữ, A Tùy!”

Bà chính là Chu Mạn, mẹ kế của cô.

Giang Tùy rất kinh ngạc, tiến đến gần mẹ kế: “Dì Chu, không phải cuối tuần sao?”

Chu Mạn nói: “Đổi lịch trình rồi, đợi lát đến buổi trưa mới bay, vừa hay tiện đường đến ghé qua gặp ba con một chút.”

Bố của Giang Tùy là Giang Phóng, là phó giáo sư khoa triết học của một trường Đại học Sư phạm, nghiên cứu Triết học Trung Quốc, suốt một năm qua đều tham gia nghiên cứu học tập ở Nhật Bản.

Giang Phóng và Chu Mạn là một cặp vợ chồng kì lạ, một người là thư sinh tính cách thất thường nhưng ấm áp, một người là một cường đạo có tiếng trên thương trường. Theo như nghe lời kể của hai người, năm đó họ quen nhau lúc cùng ngồi trên máy bay, hai người tính tình trái ngược nhau, điểm giống nhau duy nhất chính là đặc biệt thả lỏng con cái, chỉ cần giáo viên không tìm đến thì tất nhiên không có chuyện gì xảy ra cả.

Sau khi kết hôn thì vợ chồng họ sống ở khu đô thị mới, căn nhà cũ ở đó là do bố mẹ Chu Mạn để lại, Chu Ứng Tri từ nhỏ đã được nuôi ở đó, sau đó Giang Tùy mới chuyển đến. Hai đứa nhỏ do một tay dì Đào chăm sóc, gia đình ít khi được đoàn tụ với nhau, trải qua bốn năm bình an vô sự.

Lúc Giang Tùy và Chu Mạn đang nói chuyện, hai người còn lại trong xe cũng bước xuống. Đằng trước là Tiểu Triệu, trợ lí của Chu Mạn, Giang Tùy có quen anh ta, Tiểu Triệu mở cái cốp sau xe ra, ánh mắt của Giang Tùy dừng lại ở bóng lưng của anh ta.

Đằng sau kia là một chàng trai dáng cao cao, bộ dạng lừ đừ, dường như vừa mới ngủ dậy, không có một chút tinh thần nào. Hắn mặc một cái áo cộc tay mỏng màu đen, phía dưới là cái quần thể thao cùng màu, không biết có phải do chân quá dài hay không mà cái quần dường như ngắn đi một khúc.

Trên bàn chân của hắn càng khoa trương, trời mùa thu lạnh lẽo như này mà lại mang một đôi dép tông mùa hè.

Cái bộ dạng ăn mặc không giống người phương xa đến, ngược lại giống cái tên vừa đi ra khỏi phòng tắm, ngang nhiên đi qua đi lại trước cửa nhà hơn. Hắn đi đến đứng gần đó, Giang Tùy nhìn thấy hình xăm ở trên mắt cá chân trái của hắn. Khoảng cách hơi xa nên nhìn không rõ là hình gì, hình như là một chuỗi chữ cái: LI……

Cô đang nhìn chằm chằm vào cái hình xăm thì bỗng nhiên chân của hắn động đậy.

Hắn đeo túi xách lên vai, đi về phía trước hai bước, lấy một chiếc xe lắp ráp rất cũ ra khỏi cốp xe .

Chu Mạn nói: “Đó là cậu của Tri Tri, buổi chiều Tiểu Triệu dẫn nó đến trường báo danh, dì đã gọi điện cho lão Tôn của các con rồi.”

Giang Tùy đã đoán ra trước rồi. Trước đây Chu Mạn đã từng nhắc đến chuyện này.

Giang Tùy vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cá chân của hắn, hình như hắn cảm nhận được nên đã quay mặt lại, chỉ nhướn mày lên, rồi chẳng có thêm một chút biếu cảm nào nữa.

Chu Mạn vốn chưa giới thiệu hai người họ với nhau, tiếp tục nói: “Tiểu Triệu, cậu dẫn nó đi trước, tôi còn phải gặp người nhà.”

“Vâng.”

Cái mắt cá chân đó càng ngày càng xa, Giang Tùy vẫn nhìn chưa rõ hình xăm đó là gì.

Chu Mạn hỏi: “Con nhìn thấy cái gì à?”

Giang Tùy lắc đầu: “Không có gì.”

“Không muốn nói? Cũng được.” Trong lòng Chu Mạn đã biết rõ, cười lên.

“Nếu nó phạm lỗi gì ở trường, con nhớ quan tâm nó một chút, đừng để lão Tôn của các con cứ gọi điện cho dì. Lão Tôn này, trách nhiệm thì phải quan tâm, nhưng mà quá dài dòng, dì mà cứ nghe ông ấy nói là sốt ruột chết đi được.”

Giang Tùy nghĩ dì Mạn đang đùa liền cười: “Con thì làm sao mà để ý được?”

“Tùy con!” Chu Mạn dường như không quan tâm, cứ thế giao cho Giang Tùy cảm giác ôm gánh nặng nghìn cân lên người.

Thứ hai là ngày vô cùng dài, bốn tiết học buổi sáng cực kì dày vò, vẫn may còn có thể ngủ trưa được một lúc. Năm phút trước khi vào học, Giang Tùy bị cô bạn cùng bàn Lâm Lâm đánh thức,

nhìn thấy thầy lão Tôn chủ nhiệm dẫn theo một người nữa đứng ở trước cửa phòng học.

Giang Tùy vừa nhìn là đã nhận ra rồi.

Hắn mặc áo sơ mi, khoác chiếc áo khoác len màu xám bên ngoài, đôi dép tông dưới chân đổi thành đôi giày vải thể thao, vẫn là cái cặp sách đeo trên vai trái.

Lão Tôn đứng trước bục giảng, gõ mạnh vài cái vào bảng: “Tất cả im lặng, ngày nào cũng chỉ nhao nhao, tinh thần tốt như vậy chi bằng làm hai bài kiểm tra nhé!”

Lớp học bỗng yên tĩnh một giây, sự chú ý của mọi người đương nhiên không phải chỉ nằm ở trên người lão Tôn.

Lão Tôn thay đổi sắc mặt, trở nên hiền từ: “Thầy báo với lớp một tin, một bạn mới vừa chuyển đến lớp chúng ta, kể từ hôm nay các em sẽ học cùng bạn ấy,

hy vọng các em đoàn kết, bạn bè giúp đỡ nhau, cùng nhau tiến bộ!”

Lời của lão Tôn vẫn cứ dài dòng như vậy, đối với hành vi “đứng trên bục giảng kêu gọi sự nhân ái”, mọi người đều đã học cách tự động bỏ qua.

Nữ sinh của thời đại này cứ hễ là nhìn thấy trai đẹp, ít nhiều đều sẽ có sức hút nhất định. Mà những nam sinh chỉ đơn giản là tò mò đối với bất kì sinh vật lạ nào, cho nên hai bên hăng hái hừng hực nhìn chằm chằm vào cậu học sinh mới đến đang bước lên bục giảng.

“Nào, em tự giới thiệu bản thân mình cho các bạn biết đi, giới thiệu em tên gì, thích học môn gì, còn nữa, tính tình, sở thích…” Lão Tôn vừa di chuyển sang bên cạnh để nhường vị trí trung tâm bục giảng cho hắn thì hắn đã giới thiệu xong rồi.

__

“Chu Trì, không có sở thích.” Giọng nói nhỏ dần, âm thanh ấm áp, có chút lơ đãng.

Hắn ta vừa cao vừa gầy, ngũ quan khiến người ta nhìn vào chói hết cả mắt. Cũng có lẽ vì đôi mắt một mí này, lúc cậu khẽ nâng cằm lên, khuôn mặt lộ ra vẻ lạnh như băng, nói xong vài câu thì khóe môi hắn hơi nhếch,

một nụ cười ngắn ngủi cho qua chuyện.

Có một vài nam sinh ở phía dưới lớp không quen nhìn diễn xuất của kiểu người bên ngoài vờ cười nhưng bên trong không muốn cười tí nào, ngầm ám chỉ: “Thật buồn nôn.”

Có một vài nữ sinh mạnh dạn huyên náo thầm thì với nhau bàn tán về tướng mạo của hắn.

“Cao thật, uhm, đôi mắt một mí đúng tiêu chuẩn!”

“Đôi môi của cậu ấy thật quyến rũ.”

“Đầu tóc cậu ấy cắt ngắn lên tí nữa có lẽ sẽ càng đẹp hơn nữa, tớ nghĩ cậu ấy sẽ hợp với kiểu tóc cắt 1 phân, cái kiểu đặc biệt ngắn mà… .”

“Rất đẹp trai, đúng không?” Lâm Lâm kéo kéo tay áo của Giang Tùy, “Không biết cậu ấy chuyển từ đâu đến nhỉ.”

Giang Tùy một mặt nhìn cánh tay áo đang bị kéo, một mặt đang suy nghĩ xem có nên nói cho Lâm Lâm biết rằng trên danh nghĩa thì hắn chính là cậu nhỏ của cô không.

Mặc dù có chút vô duyên, nhưng mà thế giới bao la không thiếu những điều kì lạ trên đời.

Lão Tôn trên bục giảng, người mà nãy giờ bị bơ một bên đã lên tiếng:

“Vậy thì như thế này, Chu Trì tạm thời ngồi ở đằng kia, đợi lần sau đổi chỗ ngồi rồi bàn tiếp.” Ông chỉ về cái bàn hàng cuối, sát bên cạnh cửa sổ.

Chu Trì đeo cặp đi về chỗ ngồi được sắp xếp.

Có một nam sinh ốm như khỉ đang ngủ say sưa, lớp học ồn ào như vậy nhưng chẳng làm cậu ta tỉnh giấc. Lão Tôn quát lên rất to: “Trương Hoán Minh! Tối qua đi ăn cướp nhà người ta à, đứng dậy nhanh lên!”

Trương Hoán Minh đang trong mơ thì bị thét một tiếng đáng sợ vào tai, đang lơ mơ bừng tỉnh dậy, bỗng nhiên nhìn thấy mọc thêm một cậu bạn cùng bàn.

“Ây dô, mẹ nó__”

Xung quanh rộ lên một trận cười nắc nẻ.

Cảm giác sự tồn tại của Chu Trì thật có sức ảnh hưởng, cho dù cái vị trí ngồi của hắn có vẻ không thu hút mọi người, nhưng cũng không gây trở ngại lớn cho những người có hứng thú với hắn. Suốt cả buổi chiều, số lượng nữ sinh đi nhà vệ sinh từ cửa sau nhiều hơn lúc trước nhiều lần.

Giang Tùy đang ăn bánh quy thì nghe Lâm Lâm nói: “Quả nhiên như tớ dự đoán trước, Triệu Hử Nhi lại không cam tâm chịu cô đơn, vẫn còn trẻ chán mà cứ hấp tấp, chứng tỏ là bên trong có vấn đề! Có lẽ tớ đã phát hiện ra rồi, cô ta giỏi nhất là kể chuyện về một vài cậu con trai đều thuộc dạng… .”

Giang Tùy vốn định hỏi Lâm Lâm xem cái “dạng” đó là cái dạng gì, nhưng mà tiếng chuông vào lớp đã reo lên.

Đây là tiết học cuối cùng của ngày hôm nay rồi, các em phấn chấn tinh thần lên, giáo viên ngữ văn vẫn cứ cằn nhằn bên tai, cuối cùng cũng tan học.

Hôm nay Giang Tùy trực nhật.

Cái nhóm mà cô cùng trực nhật trong học kì này có 4 nữ sinh, cô phụ trách công việc nhặt rác.

Cả dãy nhà lầu ngoại trừ học sinh trực nhật ra thì hầu như đã về hết rồi, duy chỉ có một vài sinh viên ở kí túc xá lác đác ra cổng lớn rồi rẽ vào căn tin.

Giang Tùy rửa thùng rác xong rồi trở về, ở hành lang phía trước có người nào đó, mặc cái áo khoác màu xám, quần màu đen, chân đi đôi giày vải.

Hắn dựa vào thành sắt lang can, nửa người hứng hết ánh mặt trời lúc xế tà, một tay cầm điện thoại, còn cái tay kia cũng không nhàn rỗi…

Bên trong kẹp một điếu thuốc.

Không biết cái người ở đầu dây bên kia đã nói cái gì, hắn có chút không kiên nhẫn vứt điện thoại lên ghế dài bên cạnh chân của mình, cúi đầu hút thuốc.

Cái thùng rác trong tay Giang Tùy vẫn chưa ráo nước, còn lưu lại vài giọt nước khẽ rơi tong tỏng xuống.

Cô nhìn một lúc, quay người rẽ vào cửa hông phòng học, đợi cô lấy xong cái cặp thì hắn đã đi rồi.

Chu Ứng Tri đang đứng ở cửa hàng bán đồ uống trước cổng trường thì chạm mặt Giang Tùy, bởi vì lời nói dối lúc sáng, cậu ta không thể không đến tiệm sách cùng người chị thân yêu, giả vờ chọn đại hai quyển sách tham khảo.

Trời đã gần tối, hai chị em cùng đi về nhà.

Chu Ứng Tri vừa đi vừa càm ràm: “Mẹ em cũng thật quá đáng quá, giờ là lúc nào rồi mà đến chỗ riêng tư của em cũng đẩy cho người khác, cái gác lửng đó rõ ràng là địa bàn của em, không thèm hỏi gì hết mà đã nhường cho người khác, bà cứ tưởng mình là Từ Hi thái hậu chắc… .”

Giang Tùy không hiểu lắm thái độ căm phẫn của cậu em trai mình, “Cái gác lửng đó em rất ít dùng đến, bụi bặm không phải đã tích thành đống rồi sao?”

“Đó không phải là trọng điểm! Chị không hiểu, cái ông cậu nhỏ của em cũng không phải là người tốt đẹp gì… .” Chu Ứng Tri tấm tắc buồn phiền thở dài hai tiếng, “Cũng không biết cậu ấy ở nhà chúng ta bao lâu, thật làm người ta lo lắng quá mà.”

Giang Tùy nói: “Đừng lo nữa, việc này mẹ em đã quyết định rồi.”

“Chị nghĩ rằng mẹ em cam tâm tình nguyện sao?” Chu Ứng Tri nói, “Nếu không phải lúc lâm chung ông ngoại đã thể hiện ý nhờ vả này nọ, thì con người lòng dạ sắt đá như mẹ em nhất định sẽ không quan tâm cậu ấy đâu. Cũng không phải cùng một mẹ sinh ra, còn mẹ em cũng không phải là người thích trẻ con. May mà lúc nhỏ em mạnh mẽ, dũng cảm, tự lực cánh sinh, bằng không thì cũng không biết đã bị vứt ở cái xó nào rồi.”

Giang Tùy: “…”.

“Cậu nhỏ…” Cô thật không quen cái kiểu xưng hô này cho lắm, cô đổi giọng, “Cậu ta có gì không tốt sao?”

“Hư hỏng này, không làm được chuyện gì tốt này, chỉ biết ăn rồi ức hϊếp người khác thôi.”

“Sao mà nghe giống em quá?”

Chu Ứng Tri nghẹn đắng cả họng, “Chị có phải là chị của em không đấy?” không chịu Giang Tùy châm chọc tiếp, cậu ta đã biết trước sẽ có kết cục như thế nào rồi, “Được rồi, không phải.”

Giang Tùy cũng không nói gì nữa, nhìn cậu em mình rồi cười.

Chu Ứng Tri cũng đã quen rồi, Giang Tùy lúc nào cũng vậy, nhìn thì có vẻ hiền từ lắm, những cũng có lúc bất thình lình nói lời cay độc với cậu ta. Cậu ta nghĩ là nam tử hán thì không cần phải so đo với bà chị của mình: “Tin hay không thì tùy chị, dù gì em cũng không hư hỏng như cậu ấy.”

Giang Tùy hỏi: “Cậu ta đã làm chuyện gì không hay rồi sao?”

“Nhiều không kể hết.” Chu Ứng Tri nói, “Chị nghĩ đi, một mình cậu ta đang yên đang lành sống rất tốt ở ven thành, mẹ em tại sao lại đột nhiên để cậu ta chuyển đến đây?”

“Tại sao?”

“Thì đánh lộn ồn ào lên chứ gì nữa.” Chu Ứng Tri mập mập mờ mờ hất hất bộ lông mày nói, “Là vì một cô gái nào đó.”

À.

Giang Tùy suy ngẫm một chút, cuối cùng cũng hiểu.

“Yêu sớm à?”