Chương 1: Bị bắt cóc đến Biên Thành rơi vào kỹ viện

Ngân Vũ sau khi tỉnh lại, phát hiện bản thân đang ở một căn phòng ấm, xung quanh màn trướng lụa mỏng, phảng phất hương thơm lơ lửng ngọt nị. Nàng nhẹ nhàng gõ gõ trán, cố gắng nhớ bản thân lúc đó đang ở phủ tướng quân bị thích khách bắt đi. Hiện nay không biết là bị đưa tới nơi nào, lại rơi vào hoàn cảnh gì.

Đang ự hỏi tình cảnh của mình, cửa phòng kẽo kẹt một tiếng mở ra, tiến vào là một bà thím trung niên trang điểm lòe loạt. Bà ta hướng đôi mắt nhìn lướt qua Ngân Vũ ngây thơi, sau đó lại cười cười: “Ai da, tiểu mỹ nhân của chúng ta đã tỉnh.”

Ngân Vũ bị hù nhảy dựng lên, liền thấy ba ta thân mật mà tiến đến gần: “Ngươi thật đúng là bảo bối trên trời rơi xuống, cô nương xinh đẹp như vậy, cũng không biết là ai nhẫn tâm, vậy mà ném ngươi vào hậu viện Xuân Hương lâu của chúng ta, đúng là không biết thương hương tiếc ngọc!”

“Xuân Hương lâu là chỗ nào?” Ngân Vũ tránh khỏi cánh tay bà ta vươn tới gần, ôm ngực hỏi.

“Xuân Hương lâu củachúng ta là thanh lâu lớn nhất Biên Thành, tiểu mỹ nhân ngươi lại thật có phúc. Chỉ bằng nhan sắc này của ngươi, Xuân Hương chúng ta không phải thổi, ba tháng sau bảo đảm có thể cho ngươi nổi tiếng khắp Biên Thành.”

Ngân Vũ hoảng sợ, bản thân rõ ràng là ở phủ tướng quân bị bắt cóc, tỉnh lại vậy mà đã tới Biên Thành rồi.

Biên Thành đã là thành trì xa xôi nhất của Ân triều, từ trước đến nay hoàn cảnh khắc nghiệt, dân phong bưu hãn. Bởi vì giáp với Khuyển Nhung quốc, hơn phân nữa tướng lãnh đóng giữ tại đây qua nhiều thế hệ, quyền khuynh một phương. Trước kia ở trong cung thường xuyên thấy phụ hoàng vì chuyện Biên Thành mà đau đầu. Lo âu tướng quân đóng giữ Biên Thành không thể ngăn cản Khuyển Nhung tiến công, lại sầu lo tướng lãnh Biên Thành thế lực quá lớn, khả năng sẽ cùng triều hoàng gia địa vị ngang nhau. Lần này ba vị phiên vương vào kinh, phụ hoàng đem mẫu hậu ban cho bọn họ, mặc cho bọn hắn chà đạp lăng nhục, cũng là vì liên hợp cùng bọn họ đánh Khuyển Nhung, mau chóng khống chế thế lực Biên Thành.

Nhưng vì sao thích khách trà trộn vào phủ tướng quân, vậy mà không ngại ngàn dặm bắt cóc nàng đưa đến Biên Thành? Ngân Vũ sẽ không đơn thuần mà cho rằng trong đó không có ẩn tình. Chỉ là nàng bí mật xuất cung, thích khách hẳn không biết thân phận thật sự của nàng. Một khi đã như vậy, nàng ở Biên Thành cần phải thuận thế mà làm, chuẩn bị cho tốt, cũng nên bỏ một phần sức lực giúp phụ hoàng.

Nàng trong lòng suy nghĩ rất nhiều, trên mặt lại không hiện, chỉ làm ra một bộ dáng chấn kinh: “Ta là cô nương trong sạch, không thể ở lại chỗ này, các ngươi mau phóng để ta về nhà đi.”

“Vào Xuân Hương lâu, Xuân nương ta sao có thể đơn giản thả ngươi đi như vậy, chẳng phải để kẻ khác cười chê sao?”

Xuân nương hướng ra ngoài vẫy tay một cái, lập tức mấy người vạm vỡ tiến vào: “Các ngươi mấy người dạy dỗ nàng cho tốt đi. Nhưng phải cẩn thận chút, đừng để nàng ta bị thương da thịt.”

“Xuân nương yên tâm, mấy người chúng ta hiểu rõ. Lại nói tiểu mỹ nhân da thịt non mịn như vậy, chúng ta cũng luyến tiếc ra tay nặng.”

Cầm đầu một nam nhân ánh mắt sắc lẹm nhìn Ngân Vũ, vẫy tay một cái ý bảo huynh đệ phía sau: “Mang tiểu nương tử này đi xem mẫu đơn trước đi.”

Mấy nam nhân ha ha cười, cùng nhau tiến lên cùng ôm lấy Ngân Vũ đi ra bên ngoài.

“Tiểu nương tử tên là gì vậy?”

“Tiểu nương tử, vào Xuân Hương lâu cần phải cẩn thận nghe Xuân nương nói, bằng không sẽ giống mẫu đơn, ai cũng không cứu được.”

“Như vậy cũng không tính là thiệt, rốt cuộc thân thể da thịt này lại để chúng ta chiếm được tiện nghi.”

Ngân Vũ ngửi thấy mùi mồ hô nồng trên người bọn họ, tim chậm rãi bình ổn lại: “Mẫu đơn là sao vậy?”

“Nàng vốn là con gái của một quan lại trong thành, sau đó cha nàng bị buộc tội tịch thu tài sản chém hết cả nhà, nàng cũng biến thành quan nô, bị Xuân nương mua về. Chỉ là nàng không bỏ được thanh danh của tiểu thư khuê, vẫn luôn lạnh mặt, đắc tội không ít khách nhân. Xuân nương tức giận, liền thân thủ dạy dỗ nàng. Hiện giờ……”

Mấy người kia nói tới đây, liếc nhau, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra lại cười hắc hắc, trên mặt hiện ra vẻ mặt đáng khinh.

“Tiểu nương tử đi rồi sẽ biết, chỉ là ngươi tuổi còn nhỏ, cũng không nên bị dọa sợ.”

Khi bọn họ nói chuyện, đã đến một gian nhà ở bên ngoài, đẩy cửa ra nói: “Mẫu Đơn hiện tại nỗ lực thật sự, phỏng chừng đang tiếp khách đấy, tiểu nương tử tự mình nhìn xem đi.”

Ngân Vũ nghe vậy, quay đầu nhìn, liền thấy một nữ tử trần như nhộng, thân thể trần trụi da thịt tuyết trắng, đang bị một đám nam nhân vây quanh ngân nga ngâm nga rêи ɾỉ.