Chương 1939: Vậy thì lôi anh ta đi băm

“Sư đệ!” Đám người phía sau gã đàn ông kia quá sợ hãi, đồng loạt nhào đến đỡ người đàn ông kia dậy.

Nhìn thấy cổ tay gần như đứt lìa của anh ta, tất cả mọi người đều vô cùng căm phẫn. “Lão già chó chết này, dám làm bị thương đến sự đệ của tôi, con mẹ nó, ông chán sống hả?”

“Phế lão già chết tiệt này đi cho tôi!” Mọi người đều lòng đầy căm phẫn, trực tiếp muốn xông lên phía trước để ra tay.

Chiêm Nhất Đao cũng không phải người có tính tình tốt gì, có thể bỏ qua cho đám khốn kiếp này nhảy lên đầu mình giương oai ư? Ông ta lập tức muốn ra tay.

Thế nhưng đúng vào lúc này lại có một bóng người vội vã chạy đến.

“Ôi chao, các vị các vị, đã xảy ra chuyện gì à? Tuyệt đối không nên ra tay, có chuyện gì mọi người bình tĩnh giải quyết, động tay động chân không tốt lắm đâu?”

Một người đàn ông dáng người mập mạp đeo kính chạy đến nói chuyện, ông ta tách hai nhóm người này ra, nhanh chóng khuyên nhủ.

“Con mẹ nó ông là ai?” Một người bực bội mắng.

“Tôi là quản lý của bữa tiệc này, bữa tiệc này là do hội trường Giang Nam Tùng tự mình tổ chức, hy vọng mọi người có thể nể mặt hội trường Giang, đừng ầm ĩ ở chỗ này” Người đàn ông mập mạp cúi đầu khom lưng nói.

Nhưng ông ta vừa mới dứt lời, đối phương đã trực tiếp tát mạnh một cái lên mặt người đàn ông mập mạp kia.

“Ôi!” Người đàn ông mập mạp ngã xuống đất, ngay cả kính cũng rơi ra. “Hả?” Người có mặt ở hiện trường đều ngạc nhiên không thôi.

Ngay cả người của hội trường Giang mà cũng dám đánh? Người đứng ra tát này đúng là ngang ngược.

Phan Lâm cũng hơi ngước mắt nhìn.

“Ông là quản lý hả? Vậy thì ông đây càng muốn đánh ông tiếp! Đây không phải là vị trí sắp xếp cho cậu chủ nhà chúng tôi ư? Con mẹ nó, ông còn dám để người khác ngồi vào vị trí này, ông có ý gì? Là xem thường chúng tôi sao? Lũ chó chết”

Người kia chửi rủa, còn đi lên hung hăng đạp vào người mập mạp hai cái. “Ôi đừng đánh nữa, cứu mạng, đừng đánh nữa.”

Người đàn ông mập mạp phát ra tiếng la hét thảm thiết, lộn nhào chạy đi, đại khái là đi mời Giang Nam Tùng..

Nhìn thấy cảnh này, tân khách ở nơi này đều biết người kia không phải là kẻ dễ chọc, tất cả mọi người đều không dám lên tiếng.

Quản lý bị đánh chạy, đám người này đương nhiên là muốn đem mũi nhọn hướng về phía Phan Lâm.

Mấy người cũng không khách sáo, trực tiếp xông lên phía trước, muốn túm lấy Phan Lâm trước.

Nhưng một giây sau... Vèo vèo vèo. Một bóng dáng nhanh như chớp đánh tới, đánh mạnh vào trên người mấy kẻ này. Bịch bịch bịch.

Mấy người kia trực tiếp bị đánh bay, nặng nề ngã xuống đất, từng người đều kêu rên thế thảm, không đứng dậy nổi.

Nhìn qua, là Bạch Thiểu Quân ra tay. “Cái gì?” Sắc mặt của những người này thay đổi, khách mời cũng sững sờ.

Giỏi lắm, thật đúng là dám ra tay, đám người này vừa nhìn là biết bối cảnh không đơn giản, bên phía bác sĩ Lâm thế mà không chút quan tâm, trực tiếp ra tay. Hiện tại trực tiếp kết thù.

“Mày... Chúng mày, thật đúng là to gan. “Các sư huynh, chúng ta nên làm sao bây giờ?” “Liều mạng với bọn chúng!” “Xông lên!” Mọi người gào thét, tất cả đều xông lên. “Dừng tay”. Ngay tại lúc ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng hét lớn vang lên.

Mọi người hơi giật mình, nhao nhao nhìn về phía phát ra giọng nói, chỉ thấy mấy người đi về phía bên này, dẫn đầu là một người đàn ông mặc âu phục trắng, tóc húi cua, vẻ mặt lạnh lùng.

Người đàn ông này có dáng dấp anh tuấn, nhưng trên má phải của anh ta có một vết sẹo, giống như bị đao chém, ánh mắt lạnh thấu xương, khiến cho người ta không dám nhìn thẳng, khí thế trên người anh ta lại càng trác tuyệt phi phàm.

Anh ta sải bước đi đến, mọi người nhao nhao nhường đường.

“Cậu chủ!” “Cậu chủ!” “Cậu chủ!”

Mọi người cung kính chào hỏi. Xem ra người đàn ông mặc âu phục trắng này cũng chính là chủ nhân của đám người kia.

“Ai bảo các cậu gây chuyện ở đây?” Người đàn ông mặc âu phục trắng đi lên trước, lạnh lùng chất vẩn.

“Cậu chủ, không phải do chúng tôi gây sự đầu, thật sự là do những người này khinh người quá đáng, bọn họ không những chiếm bàn của chúng ta, mà còn đánh bị thương sư huynh Quý, anh nhìn sư huynh Quý đi”.

Nói xong, mọi người nhanh chóng đưa sư huynh Quý kia xuất hiện trước mặt người đàn ông. Vết thương dữ tợn trên mặt càng thêm chướng mắt.

Người đàn ông mặc âu phục trắng liếc thoáng qua, lông mi khẽ động, nghiêng đầu nhìn Phan Lâm, sắc mặt không chút thay đổi nói.

“Là nhóm người các anh làm ư?”. Chiêm Nhất Đao và Bạch Thiểu Quân còn muốn nói gì đó, Phan Lâm đã lên tiếng trước. “Đúng thế” “Nói như vậy, các người thừa nhận?” Người đàn ông mặc âu phục trắng nheo mắt hỏi.

“Là người của anh ra tay trước” Phan Lâm dự định giải thích, nhưng hình như người đàn ông mặc âu phục trắng kia không muốn nghe đạo lý.

“Tôi không quan tâm là người nào ra tay trước, nhưng anh đánh bị thương người của tôi thì phải trả giá đắt, như thế này đi, các người, mỗi người giao cho tôi một cái tay trước, tiếp theo sau đó sẽ xử lý như thế nào, tôi sẽ suy nghĩ thêm” Người đàn ông mặc âu phục trắng bình tĩnh nói.

Câu này vừa vang lên lập tức khiến cho tất cả mọi người đều giật mình. Chiêm Nhất Đao và Bạch Thiếu Quân càng giận tím mặt.

“Con kiến hồi kia, cậu là ai mà cũng xứng nói với tôi những lời này? Cậu có tin bây giờ tôi băm cậu ra không? Chiêm Nhất Đạo giận dữ mắng.

“Lão già, vì sao còn phải đeo mặt nạ? Không dám lấy gương mặt thật của mình xuất hiện trước mọi người? Con chuột nhắt giấu đầu lòi đuôi thì là cái quái gì chứ?” Người đàn ông mặc âu phục trắng hồn nhiên không sợ, sắc mặt anh ta không chút thay đổi nói.

“Nếu như ông có bản lĩnh băm tôi, được thôi, ông ra tay đi, nếu ông có thể làm được, chuyện này tôi sẽ không truy cứu”.

“Cậu..” Chiêm Nhất Đao khó thở, nhưng ông ta không dám làm liều, chỉ nhìn Phan Lâm. Đã thấy Phan Lâm đặt chén trà xuống, chậm rãi nói. “Nếu người ta đã yêu cầu, vậy ông lôi cậu ta ra băm đi.”

- ---------------------------