Chương 91: Giận dỗi ngọt ngào

Thẩm Khê do dự, không biết có nên tin tưởng lời anh rể hay không, trừng mắt tờ giấy không biết vì sao lại hạ bút.

Ngoài cửa Tống Tử Hoành chờ không kịp, mở miệng nói .

"Anh bảo đảm không đi vào, mở cửa."

"Emkhông tin anh, trừ phi anh thề!" Thẩm Khê trả lời.

"Được, anh thề, nếu là chút nửa anh đi vào, sẽ bị thiên lôi đánh"

Thề cũng đã thề, Thẩm Khê không lý do gì không mở cửa, không tình nguyện hé một khe hở nhỏ, từ kẹt cửa vươn ra một bàn tay.

"anh đưa cho em đi."

Tống Tử Hoành không dự đoán được cô thật sự không chịu nhìn thấy mình, đem khăn lông đặt trên tay em vợ, mới vừa ấp ủ muốn nói cái gì, tay lập tức thu trở về, ngay sau đó "Phanh" một tiếng tiếng đóng cửa, thiếu chút nữa đập vào hắn.

Đây chính là lần đầu tiên Thẩm Khê không để ý tới hắn..

"Em tức giận à?" - Nam nhân suy đoán hỏi một câu.

Quả nhiên, không có lời nào đáp lại.

Tống Tử Hoành đợi trong chốc lát, thẳng đến bên trong ánh đèn bị tắt, sờ sờ cái mũi khô cằn nói.

"Anh về phòng đây, ngày mai nhớ chờ anh."

***

Sáng sớm hôm sau, tuy rằng Thẩm Khê còn đuổi theo ngồi trên xe hắn, nhưng cũng không phải ngồi bên ghế phụ, mà là ở ghế sau, hơn nữa cũng không có hành vi làm nũng hay muốn hôn hắn như thường ngày cô hay đòi hỏi phúc lợi, Xe mới vừa dừng lại liền chạy vào trường học.

Thậm chia buổi trưa cũng lấy cớ không đi viện nghiên cứu tìm hắn, loại hành vi lơ đãng khác hẳn ngày thường của Thẩm Khê duy trì đến tận tối..

Sau khi ăn xong tản bộ trở về, Thẩm Khê cùng Thẩm Hủy ở phòng khách lầu một xem TV, cô trộm nhìn thoáng qua bốn người ngồi trên sofa- Thẩm Hủy đang ngồi chính là vị trí tối hôm qua cô ngồi ở trên người Tống Tử Hoành, trên mặt bất giác nóng lên.

Nơi đó, là cô bạo dạn sờ dươиɠ ѵậŧ anh rể, cũng không biết có tϊиɧ ɖϊ©h͙ rỉ ra mặt trên hay không, chi lo tức giận với anh rể cũng không hỏi có rửa sạch không.

Thời điểm Thẩm Hủy chuyên chú xem TV, Thẩm Khê trộm dùng dư ánh mắt rà quét qua ghế sofa mấy lượt.

Sofa bằng da màu xám màu sắc nhợt nhạt, cùng màu trắng của tϊиɧ ɖϊ©h͙ hơi tương đồng, Thẩm Khê nhìn đến đôi mắt mệt cực kỳ, liền ở thời điểm cô cho rằng đôi mắt sắp phải rút gân hết sức, rốt cuộc phát hiện một dấu vết - vị trí phía sau vai phải của Thẩm Hủy có một giọt chất lỏng đã khô cạn màu trắng.

Tim Thẩm Khê đập loạn lên, sợ Thẩm Hủy vừa xoay đầu là có thể thấy, đột nhiên trên lầu truyền đến giọng nam nhân tục tằng, vốn là chột dạ mà khϊếp sợ, thẳng từ trên sofa nhảy lên.

"Dầu gội không có!"

Tống Tử Hoành nói

"Hủy nhi, lấy cho anh một chai khác lại đây. "

Hắn cho rằng Thẩm Hủy đang ở trong phòng.

Thẩm Hủy xem TV đến đoạn gay cấn, vừa lúc Thẩm Khê lại đứng lên, dứt khoát sai Thẩm Khê nói.

"Chai dầu gội mới chị để trên kệ, gian đầu tiên. Em đi lấy cho anh rể."

"Em sao?"

Thẩm Khê còn giận anh rể, vừa rồi lại bị nam nhân dọa, có chút không tình nguyện.

Thẩm Hủy đôi mắt không rời TV, xua xua tay làm động tác giục Thẩm Khê nhanh lên.

"Đúng vậy, nhanh đi."

"Được rồi, em đi ngay."

Thẩm Khê cọ tới cọ lui đi đến kệ.

Cửa phòng tắm đang chốt lại, cô gõ hai tiếng.

Bên trong tiếng nước dừng lại, "Cùm cụp" một tiếng, cửa mở, thân thể Tống Tử Hoành cơ bắp phồng lên rộng lớn ngực rơi xuống trong mắt.

Tống Tử Hoành lau sạch bọt nước trên mặt, đôi mắt mở một cái khe hở, lúc này mới phát hiện người đem dầu gội cho hắn là Thẩm Khê.

"Sao em lại tới đây?"

Trong lời nói ý tứ không nhịn được vui vẻ, thế cho nên nghe tới âm điệu so ngày thường cao hứng không ít.

Thẩm Khê cơn giận chưa tiêu, "Hừ" một tiếng, đem dầu gội đặt trong tay hắn sau đó xoay người muốn đi, Tống Tử Hoành vội vàng túm chặt cổ tay, Thẩm Khê đem cô kéo vào trong phòng tắm, một tay căng tường, đem cô áp đến trên cửa.

"Em còn định giận dỗi tới đâu?"

Nam nhân bất đắc dĩ, cúi đầu ngậm trụ môi đỏ kiều diễm ướŧ áŧ, đầu lưỡi vòng quanh môi miêu tả.

"Em nói anh nên làm thế nào với em. Em mới không tức giận nửa?"

Nam nhân bộ dáng mạc danh có chút đáng thương, Thẩm Khê cũng cảm thấy mình có chút tính khí trẻ con,

vì thế chủ động phóng mềm thái độ, "Kỳ thật cũng không có thực tức giận..."

Tống Tử Hoành trong mắt hiện lên một tia ý cười, hắn đóan chắc Thẩm Khê sẽ mềm lòng, tiếp theo nhu tình thế công nói.

"Giữa trưa không tới tìm anh, có ăn trưa đúng bữa không? "

Thẩm Khê quả nhiên trúng bẫy rập của Tống Tử Hoành, lập tức nhớ lại xem như hắn có lương tâm, không màng hắn cả người ướt ngượng ngùng, ôm eo anh rể mềm mại nói, "Vậy còn anh? Em không đến anh có dùng đúng bữa ?"

"Không có,"

Tống Tử Hoành nén cười, lôi kéo tay Thẩm Khê phóng tới giữa hai chân, chố dươиɠ ѵậŧ còn ngủ say.

"Nó còn bị đói đấy."